“Thực xin lỗi, Dư Lãng, đầu tớ có điểm choáng váng, mãi cho đến thời điểm vừa rồi mẹ đến gọi tớ mới tỉnh, khả năng là đi không được.” An Cẩn thanh âm cực kì xin lỗi nói, bộ dáng của cô vừa rồi cũng không giống như là đang nói dối, tuy rằng cô sớm cũng đã nghĩ hôm nay sẽ không đi, lý do cũng không hề sơ hở, đã nói cô không thoải mái, ba mẹ tiếc thương cô, nhất định sẽ không cho cô đi ra ngoài mà bắt ở trong nhà từ từ nghỉ ngơi, nhưng mà, mấy ngày nay cô suốt đêm gấp sao may mắn, tinh lực cạn kiệt, thật sự quá mệt mỏi , tuyệt không muốn động.
Dư Lãng há miệng, biết chính mình nếu nói cái gì nữa thì chính là muốn ép buộc người khác “Vậy An Cẩn vẫn tốt nhất là nên ở nhà nghỉ ngơi, tớ sẽ không quấy rầy .”
Từ Tuệ Linh nghe được hắn tự động lựa chọn rời đi, âm thầm gật gật đầu, coi như biết tiến thối. (Đây là đang nói anh biết điều đấy.)
“Dì biết hôm nay là sinh nhật Dư Lãng, nhưng mà thân thể Tiểu Cẩn luôn luôn không tốt lắm, như vậy đi, dì lần sau sẽ chuẩn bị lễ vật thật tốt đưa cho con.” Từ Tuệ Linh tiếc nối nói, nhân tình vẫn là nên có, tuy rằng chỉ là vãn bối.
“Không cần, con chỉ là muốn mọi người cùng nhau tụ hội gặp mặt thôi, dì quá khách khí rồi.” Hắn cũng quả thật không nghĩ thu lễ vật gì, hắn muốn cái gì trong nhà đều đã vì hắn mà chuẩn bị tốt nhất, cho dù là đại hào môn như An gia, hắn cũng không cần phải nịnh bợ để có cái lễ vật gì gì đó.
Từ Tuệ Linh không nói gì nữa, mọi người đều chỉ là khách khí khách khí mà thôi, Vinh Huy quốc tế tuy rằng là công ty hợp tác, nhưng mà dựa vào An gia sinh tồn, muốn bóp chết bọn họ còn không phải một câu chuyện muốn nói là được.
“Mẹ, tuy rằng con không thể đi, nhưng là An Nhiên không có việc gì, để cho An Nhiên đi thôi.” An Cẩn lúc này như là nghĩ ra cái biện pháp tốt nhất, mới nói đến con người nãy giờ vẫn bị xem nhẹ.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người mới rơi xuống người luôn làm người ta cảm giác sự tồn tại của cô là rất thấp, mà nháy mắt biến thành chú mục vào An Nhiên, cô vẫn như trước im lặng đứng ở kia cảm xúc không có bao nhiêu biến đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một góc, không phát biểu bất kì ý kiến gì.
“An Nhiên à, nó thật sự là không chuyện gì để không thể đi.” Từ Tuệ Linh cúi đầu nhớ kỹ, bà từ đầu tới cuối đều không muốn An Nhiên đi một người, nếu làm ra chuyện gì chọc người khác chê cười, làm người khác khinh bỉ chỉ một mình nó, các bà một nhà cũng có thể bị mất mặt, cho nên vô luận hoạt động yến hội gì, cũng không muốn mang theo An Nhiên.
“Mẹ, con vẫn là lưu lại bồi An Cẩn đi.” An Nhiên rốt cục mở miệng nói, cô như thế nào nghe không hiểu, mẹ không muốn để cho cô một người đi một mình.
Từ Tuệ Linh còn đang suy nghĩ nên dùng cái cớ gì để cự tuyệt, hay là dùng lí do Tiểu Cẩn sinh bệnh, nhưng mà mở miệng để cho An Nhiên đi hoàn toàn là Tiểu Cẩn nói, cho nên này lý do không thể thực hiện được, hiện tại An Nhiên chính mình mở miệng lưu lại, liền giúp cho bà đỡ khỏi mất một hồi tâm trí.
“Trong nhà còn có mẹ, không có vấn đề gì , Dư Lãng đã cứu chị, em biết chị vẫn luôn muốn cám ơn cậu ấy, hôm nay lại là ngày sinh nhật của cậu ấy, không đi, em biết chị nhất định sẽ rất băn khoăn .” An Cẩn một bộ vì người khác suy nghĩ nói, hôm nay nếu An Nhiên không đi, vậy cô vất vả nhiều ngày như vậy không phải toàn bộ đều uổng phí sao.
Đối với An Cẩn một phen ngôn luận săn sóc phi thường không tán thành việc An Nhiên ở nhà, Tiểu Cẩn chính là tâm tư rất thiện lương, tất cả chuyện gì cũng đều vì người khác suy nghĩ, với lại mọi chuyện cũng đều đã nói đến như vậy rồi, bà còn phản đối cái gì nữa, không phải là đang bác bỏ lời của con gái bảo bối sao, làm con gái mất mặt thì sao.
“An Nhiên à, con cứ đi đi, nơi này có mẹ, mẹ sẽ chăm sóc cho Tiểu Cẩn .” Từ Tuệ Linh cuối cùng vẫn là thỏa hiệp , chỉ có thể kỳ vọng An Nhiên đừng làm ra sai lầm gì.
Đi ,không đi, chả ai hỏi qua cô cả, ý kiến của cô căn bản là không quan trọng, An Nhiên đuôi lông mày nhướng lên, trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên như trước.
Dư Lãng theo bản năng nhìn về phía người đang đứng bên cạnh, hắn là con trai độc nhất trong nhà, ba mẹ chuyện gì cũng thuận theo hắn, hắn chưa bao giờ biết anh chị em trong nhà sống chung có hình thức là như vậy, một người che chở đầy đủ sợ người kia có chuyện gì ngoài ý muốn, một người thì lãnh đạm chuyện gì cũng không quan tâm.
“Mẹ, con muốn lưu lại bồi An Cẩn.” An Nhiên rầu rĩ nói, tầm mắt hạ thấp xuống, nhìn không ra cảm xúc gì.
Lời này nếu là ở trong trường hợp vừa rồi thì sẽ rất vui, nhưng mà vào thời điểm hiện tại, cái này không phải rõ ràng làm cho bà cùng Tiểu Cẩn không hạ được đài sao “Ta đã nói, nơi này có ta chiếu cố tiểu Cẩn, con cứ yên tâm đi thôi.”
Thời điểm mấu chốt luôn làm người khác tức chết, thật không biết đứa nhỏ này giống ai, Từ Tuệ Linh thanh âm ngữ khí không giống vừa rồi mềm nhẹ ấm áp, lúc này mang theo một ít cường ngạnh, bởi vì nơi này còn có người ngoài, cũng không thể biểu hiện rõ ràng quá.
Biết vô luận chính mình nói như thế nào, cũng sẽ không làm thay đổi được gì, ý kiến của cô đều luôn luôn không quan trọng, cái cô cần là phải tuân theo lời nói của họ từng câu một mà làm theo chứ không phải đề xuất ý kiến. “Vâng, con hiểu rồi, con đi đây.”
An Nhiên nói xong, quay đầu đối với người bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm cô từ nãy đến giờ “Đi thôi.”
Dư Lãng tâm từng trận đau đớn, khó trách cô luôn một bộ dáng cách người ngàn dặm, có cái gia đình lạnh lùng như vậy, cô nhất định là rất thương tâm, chuyện kế tiếp mà hắn phải làm còn tiếp tục được sao?
An Nhiên không biết có người đã bắt đầu dao động, cũng không biết mình được người khác đồng tình một phen, cô chỉ là hướng phía trước đi tới. Một màn này cùng kiếp trước tương tự dữ dội như nhau, An Cẩn nói chính mình không thoải mái không thể đi, mà cô lo lắng An Cẩn cho dù chính mình trong lòng kêu gào muốn đi đến cỡ nào cũng nói không đi, nhưng mà An Cẩn luôn luôn là người thiện lương am hiểu lòng người cho dù không thoải mái cũng giúp cô hoàn thành tâm nguyện, thay cô biện hộ cho để ba mẹ cho cô đi, khi đó cô, bị An Cẩn làm cảm động đến tột đỉnh, hiện tại lại một lần nữa thể nghiệm, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
“An Nhiên, cậu không sao chứ?” Dư Lãng lo lắng hỏi, hắn vì con người cô đơn tội nghiệp này mà đau lòng, hắn chưa bao giờ biết một người sinh ra từ hào môn, thiên kim tiểu thư thế nhưng lại trải qua cuộc sống như vậy, cũng bởi vì nguyên nhân hắn tiếp cận An Nhiên mà cảm thấy bứt rứt, nếu kia không phải một cuộc đánh cược, là một hồi gặp gỡ bất ngờ, có hay không hắn có thể không hề băn khoăn mà yêu thương cô?
“Tôi nên có chuyện gì sao?” An Nhiên khóe môi mang nụ cười, tuyệt không giống người đang có tâm sự, Dư Lãng thật sự là buồn cười, chỉ một màn vừa rồi kia đã khiến cho hắn chịu không nổi sao?
Cô cười như vậy, hắn không hề cảm thấy tức giận, mà là từng đợt đau lòng, “An Nhiên…”
Nhìn người con trai khẽ cúi thấp đầu, trong cảm xúc hỗn loạn có một loại tình cảm không thể che dấu, An Nhiên khẽ nhíu mày, Dư Lãng hắn… Động tình ?
“Thời gian không còn sớm, vẫn là nhanh chút đi, không phải cậu nói còn có người khác sao, đừng để người ta phải đợi lâu.” An Nhiên nói sang chuyện khác, kiếp trước Dư Lãng đối xử với cô là tuyệt đối không hề động tâm, bằng không cũng sẽ không cùng những người đó cùng nhau chế ngạo cô, như thế nào hiện tại không giống kiếp trước.
Dư Lãng phẫn nộ đáp ứng, đối với phản ứng vừa rồi của An Nhiên trong lòng có chút mất mát, bọn họ hai người một mình ở chung thời gian lâu như vậy, hẳn là có chút cảm tình, hắn tự nhận đối An Nhiên ôn nhu có thừa, An Nhiên ít nhiều đối với hắn sẽ có chút không giống với những người khác, hơn nữa cô cũng đáp ứng hắn rồi, hôm nay sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục.Nghĩ như vậy, Dư Lãng trong lòng chỉ cảm thấy có một loại không yên bất an, vừa nghĩ muốn nhanh chút biết đáp án, lại sợ nghe được câu trả lời làm cho hắn thất vọng, An Nhiên, cậu cũng không biết, tại lúc này đây cuộc đánh cược đã không còn ý nghĩa gì với tớ nữa, tớ đã đánh mất đi trái tim này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận