“An Nhiên.” Nhận thấy được dường như người bên cạnh đang cúi đầu trầm tư vào suy nghĩ của mình, Dư Lãng liên tục kêu lên, khí lực trong tay không khỏi tăng thêm vài phần, ngay tại thời khắc mấu chốt gọi người kia hoàn hồn trở về.
Cánh tay truyền đến từng đợt đau đớn, mới làm cho An Nhiên đang chìm đắm trong hồi ức giật mình hoàn hồn, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngay trước mắt, nhất thời không phản ứng cũng không biết giờ phút này là mộng hay là thật, chỉ là thì thào gọi “Dư Lãng…”
Nghe được thanh âm kia mềm nhẹ gọi, hoàn toàn không giống với cô trong dĩ vãng, bình thường cô chỉ thản nhiên , cho dù là cười cũng mang theo tia làm người ta cảm thấy xa cách, mà hiện tại hắn mới cảm giác được khoảng cách hai người không phải xa như vậy, như vậy hẳn là chuyện hắn nói với An Nhiên cũng không phải là không có tác dụng.
An Nhiên suy nghĩ những chuyện đã đi qua ở kiếp trước cùng với những chuyện ở hiện tại, hết thảy đều quen thuộc như vậy , cảnh sắc giống nhau, gương mặt giống nhau, thanh âm giống nhau, còn có tươi cười như tia nắng từng làm cô động tâm.
“An Nhiên, không phải đã nói hôm nay sẽ cho tớ một đáp án sao?” Nhìn vào đôi mắt như lạc vào sương mù của cô, Dư Lãng cảm thấy có một trận nôn nóng bất an bắt đầu dâng lên, hắn hận không thể lập tức đã đem cô ôm vào trong lòng. (Muốn chết với Phàm ca à.)
Đáp án, An Nhiên nhìn gì đó mình đang ôm trong lòng, vì đáp án này, cô hết ngày này đến ngày khác chuẩn bị lễ vật, cái đáp án cô nhận được lại là cái gì! Một trận trào phúng cùng khinh miệt!
Sương mù vây khốn, ánh mắt trong trẻo làm như vô tình liếc qua bụi cỏ cao bằng nửa thân người phía sau Dư Lãng không có gió động, lại như trước phát ra âm thanh ồn ào rất nhỏ.
“Theo cậu tình yêu thật sự là cái gì?” An Nhiên chống lạị ánh mắt kích động của Dư Lãng hỏi, nếu lần này Dư Lãng không phải động tâm, như vậy những thứ chờ đợi cô phía sau, có hay không giống như kiếp trước, lạnh lùng chế giễu không lưu tình.
Dư Lãng đang chờ đợi đáp án đột nhiên biến thành phải trả lời khái niệm một vấn đề, nếu như hắn không có một câu trả lời phù hợp thì… điều này làm cho Dư Lãng kinh hoàng trái tim nháy mắt đình trệ “An Nhiên, tớ đối với cậu là thật lòng, những ngày này chẳng lẽ cậu không nhận thấy sao, vì muốn cùng cậu có thời gian ở bên lâu hơn, tớ chủ động giúp cậu học bổ túc, vì muốn cùng cậu thân cận hơn, cho dù cậu dùng thái độ lãnh đạm đối đãi với tớ, tớ cũng chưa bao giờ buông tha, An Nhiên, cậu tin tưởng tớ, tớ đối với cậu là thật lòng mà.”
Không biết có phải trong lòng mình có quỷ(*) hay không, hắn cả người đều cảm thấy hoảng loạn, thậm chí còn hoài nghi An Nhiên đã biết chuyện gì.
(*): quỷ ở đây là gian dối, làm việc xấu
Như thế cho dù là thật tình thì sao? Cô có phải nên mang ơn hắn hay chăng? Dư Lãng, ngươi một chút cũng không thay đổi, sau nụ cười sáng lạng của ngươi, chính là âm u làm cho người ta sợ hãi.
“Cậu thích tớ vì cái gì?” Bộ dáng của cô không hề thay đổi, cũng không có làm ra chuyện gì oanh động làm cho người ta khiếp sợ, làm sao kiếp này hắn lại đối sử thật tâm với cô?
Nói trắng ra như vậy, mặt Dư Lãng có chút nóng lên “Tớ… thích…, ừm cậu rất đặc biệt.”
Người này thường ngày ăn nói lưu loát, khi nói đến hai chữ thích cũng phải lắp bắp.
Đây thật đúng là một từ trừu tượng, bất cứ người nào cũng đều có thể tưởng tượng ra được, An Nhiên không có nói tiếp, dư quang nhìn lướt qua bụi cỏ phát ra âm thanh rột roạt. (ở trung quốc chữ thích có hai chữ)
Yên lặng, giống như là dài đến nửa thế kỉ vậy, Dư Lãng thỉnh thoảng nhìn về phía người mãi vẫn không nói chuyện kia, vài lần muốn mở miệng lại không biết nên nói cái gì.
An Nhiên cúi đầu, cái gì cũng không nói, chính là nhìn thứ gì đó trong lòng, không biết suy nghĩ cái gì.
Dư Lãng nhìn đến thứ đang nằm trong lòng cô, biết đây là lễ vật tặng cho hắn , hai mắt sáng ngời, chỉ vào thứ được bọc kín trong tay cô dò hỏi “Đây là tặng cho tớ sao?”
Nghe được có người hỏi cái thứ mà mình đang cầm trong lòng, An Nhiên gật gật đầu, đem vật chuẩn bị mấy ngày này đem ra, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng lá thưa thớt rơi vào trên cái vật nằm trong tay An Nhiên, một đạo ánh sáng bảy màu chiếu ra.
Vài âm thanh hút không khí không dễ nghe thấy lập tức vang lên, An Nhiên làm như không có nghe đến, nhìn chiếc bình thủy tinh trong suốt, mang theo nụ cười hỏi người bên cạnh “Đẹp lắm sao?”
Dư Lãng lập tức gật gật đầu, “Đẹp lắm.”
“Tớ cũng biết là xem rất đẹp mắt, đây chính là 365 ngôi sao may mắn, mỗi một viên đại biểu một ngày, chính là một kì vọng, là hy vọng cậu một năm 365 ngày đều được vui vẻ, thích không?” An Nhiên quơ quơ bình thủy tinh, đem ý nghĩa của những ngôi sao may mắn truyền đạt lại cho Dư Lãng.
Một loại vui sướng khó thể kiềm nén du nhiên nhi sinh (tự nhiên sinh ra), nói như vậy xem như bí mật thổ lộ sao? An Nhiên quả nhiên là thích hắn, “Tớ thực thích.”
Dư Lãng đưa tay tiếp nhận, nhìn chiếc bình thủy tinh như là vật kết nối, toàn thân kích động.
Ở một khắc Dư Lãng tiếp nhận chiếc bình kia, tiếng vang trong bụi cỏ cũng lớn hơn, An Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười, “Tớ biết cậu sẽ thích, những ngôi sao may mắn này, là An Cẩn mất vài buổi tối không ngủ mới gấp được, chỉ vì gấp những ngôi sao may mắn này, mà cậu cũng thấy rồi đấy, em ấy đều ngã bệnh, sắc mặt tái nhợt như vậy , vốn hôm nay em ấy có thể đến nhưng cuối cùng lại không đi được.
Nói tới đoạn này, An Nhiên trên mặt một mảnh lo lắng, mà Dư Lãng sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, cái tay đang giơ ra cầm bình thủy tinh kia dừng lại ở không trung không cầm cũng không phải, mà cầm cũng không phải, mà lúc này thanh âm phát ra ở bụi cỏ cũng càng ngày càng nhỏ.
“Dư Lãng, cậu còn nhớ rõ lần trước cậu cùng bố mẹ đi đến nhà tớ không? Đó là An Cẩn hướng ba mẹ đề suất, cậu giúp tớ học bổ túc, cũng là An Cẩn che giấu cho tớ, cậu nói sinh nhật cậu sắp đến rồi, lễ vật này là An Cẩn nghĩ ra, ở đây là 365 ngôi sao may mắn thế nhưng mỗi một viên đều do An Cẩn cẩn thận gấp, tuy rằng An Cẩn luôn mãi dặn tớ không được nói cho cậu biết, nhưng là tớ nghĩ đến An Cẩn vì để gấp xong 365 ngôi sao may mắn, mà vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường, tớ như thế nào không thể không nói, tớ không thể, tớ làm không được…” An Nhiên nói xong lời cuối cùng thanh âm cũng run run, hốc mắt là một vòng nước mắt, lời vừa nói ra cùng những biểu hiện này vừa đúng, rất phù hợp.
Ẩn tình trong lời nói này làm cho Dư Lãng hoàn toàn không biết phải làm thế nào, cảm thấy vật trong tay hắn là vật cực kì phỏng tay, ý tứ trong lời nói của An Nhiên là An Cẩn thích hắn? ! Này, này, điều này làm sao có thể! Bị những lời nói bất thình lình của An Nhiên làm cho đầu óc hắn kinh ngạc, không thể vận chuyển.
“Dư Lãng, thực xin lỗi, tớ nghĩ chúng ta không thể…” Thanh âm nghẹn ngào, An Nhiên không có nói thêm gì nữa, câu nói kế tiếp phiền các ngươi tự do tưởng tượng.
Hắn cứ như vậy bị cự tuyệt sao? Nếu là vừa mới nãy, Dư Lãng lập tức sẽ chất vấn vì sao, nhưng hiện tại hắn thật sự không biết nên nói cái gì, trong đầu tất cả chỉ có suy nghĩ An Cẩn thích hắn, ngơ ngác đứng ở kia, tam hồn lục phách (ba hồn bay phách) không biết bay đến đâu.
An Nhiên xoay người, bước nhanh hướng tới trong phòng chạy đi, tấm lưng kia thấy thế nào đều giống như là đang trốn tránh cái gì.
Cách đó không xa, một tấm kính thật dày phản chiếu hình ảnh của một cô gái thanh lệ, một chút thống khổ rối rắm cũng đều không có, chỉ có một bộ biểu tình thản nhiên, khóe miệng cong cong.
**
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận