Sự tình phát sinh trước sau không đến 1 phút, sau khi An Cẩn té xuống đất, Từ Tuệ Linh đẩy cửa mà vào, An Nhiên đứng ở tại chỗ nhìn một màn phát sinh không biết trong lòng đang có loại tư vị gì.
“Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn, con làm sao vậy.” Từ Tuệ Linh vừa tiến vào liền nhìn thấy An Cẩn đang nằm trên mặt đất rên nhẹ, trên mặt đỏ ửng không bình thường, không biết là vì đau hay là vì cái gì khác.
“Mẹ, mẹ, Tiểu Cẩn ngực đau quá, đau quá.” An Cẩn bị Từ Tuệ Linh ôm vào trong ngực, hai tay túm chặt ngực, hốc mắt ẩn ẩn nước mắt, môi dưới đã muốn cắn nát đến chảy máu, trên trán mồ hôi lạnh toát ra, hai hàng lông mày nhíu chặt cho thấy đang nhịn đau.
Từ Tuệ Linh vừa nhìn thấy bộ dạng này của An Cẩn liền đau lòng, mỗi lần Tiểu Cẩn bệnh, đều như là khách quen của Quỷ Môn , ai biết một ngày nào đó liền có đi không có về, “Làm sao vậy, đang rất tốt như thế nào lại phát bệnh, người tới a, mau gọi bác sĩ Thiệu lại đây, nhanh đi!”
Giọng nói to như vậy , cho dù không đi ra cửa kêu, người bên ngoài cũng nghe được, cơ hồ sau khi thanh âm dừng lại, bên ngoài đã có người lên tiếng, sau đó vang lên tiếng bước chân vội vàng làm việc.
“Được rồi, Tiểu Cẩn, không sợ, mẹ ở đây, bác sĩ Thiệu lập tức sẽ đến.” Từ Tuệ Linh nhớ tới bộ dáng bệnh phát lúc trước Tiểu Cẩn , mỗi lần đều khiến bà lo lắng muốn chết, mấy năm nay bà vẫn tận tâm chiếu cố đứa nhỏ này, Tiểu Cẩn đã có rất lâu rồi không có phát bệnh như bộ dáng hiện tại, bây giờ như thế nào lại phát bệnh.
“Con không sợ, con có mẹ ở đây nên không sợ , không nên trách An Nhiên, chị không phải cố ý .” An Cẩn nắm chặt ống tay áo Từ Tuệ Linh , vẻ mặt thống khổ cố gắng biểu lộ rõ ràng cầu xin.(lucifer: hừ! rõ ràng TTL còn chưa ns gì, mà ngươi ns một câu z, ko phải là đang báo cáo An Nhiên làm cho ngươi bị z s, đê tiện! ò-ó!))
Từ Tuệ Linh vừa nghe lời này, ánh mắt sắc như dao hướng về người nãy giờ đứng yên lặng ở kia, không tiếng động trách cứ cùng tức giận, đã không muốn mở miệng, còn có thể cảm giác được người đang ở đó.
An Nhiên không nói, yên lặng cảm nhận ánh mắt muốn lăng trì xử tử ở trên người mình, An Cẩn nói không nên trách cô kỳ thật chính là chứng thực là mọi chuyện do cô, cô còn có thể nói cái gì, nói không phải cô làm ? Mẹ sẽ tin cô sao? Cô dám khẳng định chỉ cần cô vừa mở miệng giải thích, cái cô nhận được chính là càng thêm thất vọng cùng oán niệm.
An Cẩn ôm ngực, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía người đang đứng một bên, coi như cô thức thời, chỉ cần cô ta mở miệng nói một câu, cô liền có biện pháp khiến cô ta rốt cuộc nói không nên lời!
“Tiểu Cẩn, mẹ đỡ con đến giường đi.” Từ Tuệ Linh thu hồi ánh mắt, tức giận mười phần nháy mắt chỉ còn vô vàng lo lắng cùng yêu thương.
An Cẩn gật gật đầu, thân thể suy yếu giống như không thể chống đỡ được, toàn bộ tựa hẳn vào trong ngực mẹ, rồi sau đó, cho một ánh mắt khiêu khích về phía người đang đứng bên cạnh!
Dĩ nhiên từ góc độ của An nhiên vừa vặn có thể nhìn đến ánh mắt khiêu khích của An Cẩn, dĩ vãng người luôn luôn ôn nhu lương thiện nay lại thay đổi thành bộ dáng như vậy, nói thật, cô trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể thích ứng.
Từ Tuệ Linh thật cẩn thận ôm lấy An Cẩn, bởi vì bà vốn là nữ nhân ốm yếu không lớn hơn An Cẩn bao nhiêu, nên thời điểm đứng lên, liền lảo đảo một chút, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống.
Lúc này, một đôi tay nâng lên, tài trí nâng hai thân thể sáp ngã lên.
Vì gia giáo tốt Từ Tuệ Linh theo bản năng muốn nói cám ơn, nhưng mà ngẩng đầu nhìn thấy là khuôn mặt kia, lửa giận bất chợt đi lên “Tránh ra! Không nên đụng vào Tiểu Cẩn, mày làm hại nó còn chưa đủ sao!”
Ngữ khí chán ghét như vậy , tựa như đang nói với tội đồ chứ không phải là con gái, An Nhiên phẫn nộ thu hồi tay, cúi đầu, không biện bạch.
Từ Tuệ Linh một chút cũng không có cảm thấy hành động quá đáng của mình mà bứt rứt, cắn răng ôm An Cẩn đến trên giường, sau đó cuống quít đi tìm thuốc, miệng còn không quên hô to “Người đâu, đều chết hết cả rồi à, nhị tiểu thư ngã bệnh, còn không mau mang chén nước ấm lại đây!”
Kêu xong, cũng đã có người vội vàng chạy lại đây, trong tay bưng nước ấm, không đợi Từ Tuệ Linh tìm được thuốc, liền đem đi qua, người hầu trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm , hoàn hảo Tôn bá kêu cô đem nước lên trước, bằng không là bị mắng rồi.
Chờ Từ Tuệ Linh tìm được thuốc, nâng người nằm ở trên giường vẻ mặt rối rắm, đem thuốc cùng nước âm đều đưa vào “bác sĩ Thiệu lập tức sẽ đến, Tiểu Cẩn con nhìn mẹ này, trăm ngàn lần đừng ngủ.”
Sau khi An Cẩn uống thuốc, biểu tình đau đớn trên mặt một chút cũng không có bay đi, mồ hôi lạnh liên tục, không nói một câu, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên mỏng manh.
Nhìn An Cẩn như là người chết, Từ Tuệ Linh bối rối trái tim nhảy đến cổ họng, đối với người mang nước đến phân phó, “Kêu lão gia về nhà, nói Tiểu Cẩn bệnh phát rất nghiêm trọng, để cho hắn mau trở lại! Nhanh đi!”
Bà hiện không muốn hỏi thêm cái gì, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Cẩn bỏ bà mà đi, bà liền cảm thấy trời đất như sụp xuống một nửa, đây chính là đứa con gái bà toàn tâm yêu thương hơn mười năm trời, như thế nào có thể trơ mắt xem nó gặp chuyện không may.
An Nhiên không nhúc nhích, đứng xa xa , rõ ràng cách gần như vậy, cách vài bước chân tại sao cô lại cảm thấy so với chân trời còn xa hơn, An Cẩn ánh mắt khiêu khích cô làm sao có thể quên, ánh mắt mẹ chán ghét cô như thế nào có thể quên, nhưng mà muốn cô không biện bạch gánh tội danh này, làm sao có thể!
“Mẹ, thực xin lỗi, đều là con không tốt.” An Nhiên mang theo thanh âm khóc lóc, đối với người đang ngồi bên giường nhận sai.
Đột ngột xin lỗi, Từ Tuệ Linh mới đem ánh mắt hướng tời người ở phía cuối giường nhìn lại, cảm xúc buồn bực liền trực tiếp trào dâng, lập tức đề cao âm thanh hét to, “Thực xin lỗi? Nó là em gái của mày, mày như thế nào liền ngoan độc như vậy!”
Nhưng là, ai cũng không biết, An Cẩn không nên trách, An Nhiên thực xin lỗi, Từ Tuệ Linh nhẫn tâm, nói rốt cuộc là nguyên nhân gì .
“Con không biết , An Cẩn vội vàng lôi kéo con về nhà, con thật không ngờ là An Cẩn phát bệnh, đều là lỗi của con, con hẳn là nên quan tâm đến An Cẩn nhiều hơn.” An Nhiên trong thanh âm tất cả đều là hối hận, tuy rằng là nhận sai, nhưng cũng là một loại phương thức khác vì chính mình biện giải , mẹ hiện tại đúng là nổi nóng, nếu nói không phải cô đem An Cẩn biến thành như vậy, nhất định sẽ khiến cho mẹ phản cảm, chỉ có trước trấn an mẹ bớt tức giận, về sau có nói cũng không đến mức không tiếp nhận được. (lucifer: Cao minh! o0o)
Quả nhiên, Từ Tuệ Linh nghe xong không có xuất hiện nhiều oán giận, ngược lại có chút không biết phản ứng như thế nào, chỉ có vậy? Tiểu Cẩn hình như cũng không có nói là An Nhiên làm cho nó bệnh phát , nhưng là bà quả thật nghe được hai người dường như đang khắc khẩu cái gì, vô số nghi vấn làm cho Từ Tuệ Linh khó có thể lý giải , thực tự nhiên , bà đem tầm mắt một lần nữa dừng lại ở trên người làm cho bà một loạt nghi vấn, nhưng là, người đang nằm ở trên giường từ từ nhắm hai mắt cắn môi, một bộ thống khổ không chịu nổi, làm cho bà như thế nào cũng không thể mở miệng hỏi, lại nói hỏi cái gì?
Người trên giường âm thầm cắn răng, máu trên môi lại thấm ra một chút, cô biết chỉ cần chính mình thể hiện một bộ bệnh phát, mẹ nhất định sẽ bối rối, trở thành ba phải cái gì mình nói cũng được, dưới loại tình huống này, là sẽ không hỏi. Mà sự thật cũng chứng minh những điều cô suy nghĩ vừa rồi không có gì khác biệt, nhưng là, cô đánh giá An Nhiên sai lầm rồi, trước kia con người ấy chỉ biết trốn ở một bên, hiện tại khi nào thì bắt đầu, bắt đầu hoàn toàn không chịu khống chế, Dư Lãng thổ lộ, lời đồn đãi ở trường học, biện giải vừa rồi, này hết thảy đều chính là cô ta vô tâm làm, hay hết thảy đều đã tính toán chi li?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận