Trong phòng ba người không có ai mở miệng, An Cẩn hai mắt như sương mù, vẻ mặt hoảng hốt, An Nhiên cúi đầu nức nở, thấy không rõ biểu tình, Từ Tuệ Linh một đôi mắt nhìn chằm người trên giường bị cơn đau tra tấn, muốn nhìn ra cái gì, lại hoặc chính là đơn thuần nhìn người trên giường .
Không biết qua bao lâu, trong đại sảnh vang lên từng đợt tiếng bước chân ồn ào, nghe thanh âm không chỉ một người, chờ tiếng bước chân tới gần, bác sĩ Thiệu mang theo thuốc men các loại liền vào phòng, theo ở phía sau, là người đứng đầu một nhà An Tuấn Bình, còn có Tôn bá cùng vài người hầu chờ đợi phân phó.
“Tiểu Cẩn lại bệnh phát?” An Tuấn Bình vừa vào cửa liền nhìn tới người nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, một đầu mồ hôi lạnh, khóe miệng mang theo đỏ sẫm, không dấu vết cau mày.
Từ Tuệ Linh nghe được thanh âm quen thuộc , lập tức đứng lên, hướng về người đến nói “Tuấn Bình, thực xin lỗi, em biết anh hôm nay có cái hội nghị trọng yếu , nhưng là Tiểu Cẩn phát bệnh rất nghiêm trọng, em không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Nhắc tới cho tới hội nghị hôm nay , An Tuấn Bình liền nhịn không được đau đầu, đúng là thảo luận đến thời điểm kịch liệt nhất , thư ký liền tiến vào nói với hắn trong nhà xảy ra chuyện quan trọng, biến thành hắn tâm thần không yên chỉ cảm thấy phiền lòng, hội nghị mở không nổi nữa, đành phải tan họp về nhà.
“Được rồi được rồi, bác sĩ Thiệu đến đây, trước để cho bác sĩ Thiệu nhìn kỹ rồi hẵn nói.” An Tuấn Bình kiềm chế xuống không kiên nhẫn trong lòng, vội vàng trấn an người hướng ông xin giúp đỡ.
Bác sĩ Thiệu luôn luôn phụ trách chữa bệnh cho An gia, nói trắng ra là cũng chính là phụ trách thân thể nhị tiểu thư An gia, hắn tiếp nhận mấy năm nay vẫn hao hết tâm tư điều trị thân thể nhị tiểu thư , số lần bệnh phát sốt đã ít đi, nhiều nhất chỉ có một chút phát bệnh hơi nặng, nhưng cũng giống như là người bình thường bị cảm mạo, ai không có bộ dáng ho khan phát sốt, cho nên nói nhị tiểu thư An gia chỉ là thân thể hư nhược hơn người bình thường mà thôi, kỳ thật khác nhau không nhiều lắm , nhưng mà sao nói phát bệnh liền phát bệnh.
“Bác sĩ Thiệu , phiền ông nhìn Tiểu Cẩn xem như thế nào, tôi đã cho nó uống thuốc rồi.” Từ Tuệ Linh đối với bệnh tình của An Cẩn nói, bác sĩ Thiệu là bác sĩ giỏi nhất khoa tim mạch, của phòng khám hắn chỉ cần phụ trách An gia liền đủ tiền tiêu.
Kim chủ đã mở miệng, hắn thế nào còn dám chậm trễ, lập tức đi hướng bệnh nhân nằm trên giường kiểm tra, bệnh tim bẩm sinh, đó là một căn bệnh dày vò người khác, người nghèo là không dậy nổi, cũng may An gia nhị tiểu thư là người sinh ra ở hào môn thế gia, bằng không trực tiếp siêu độ* rồi.
(*Chết á, cái này của tác giả ta đây không thêm gì cả.)
“Sao lại thế này, như thế nào đang tốt liền phát bệnh” An Tuấn Bình cau mày thuận miệng hỏi, An Cẩn bệnh không phải vẫn khống chế tốt sao.
Từ Tuệ Linh nghe thế câu, theo bản năng liền nhìn thoáng qua An Nhiên vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, ban đầu trách cứ cùng oán niệm đã muốn đổi thành có chút suy nghĩ.
An Nhiên tự nhiên cảm nhận được tầm mắt dừng ở trên người, nhược nhược*(yếu đuối) nghênh đón, phát hiện cái nhìn của cô, thái độ thay đổi, những lời vừa rồi của cô, mẹ cho dù không đủ tín nhiệm, cũng đã có hoài nghi, cô không cần phải giải thích thêm gì, chỉ cần chuyện trường học nổ ra, cẩn thận liền biết tại sao lại thành ra thế này, nếu nói thêm cái gì, lại thành lộng xảo thành chuyên*, biến thành là cô chủ mưu , An Cẩn đi bước này cũng quá thâm hiểm, chỉ cần chính mình cường ngạnh một chút, giải thích, hoặc là chính mình yếu đuối một chút, trầm mặc, tội danh cô làm sai này liền chứng thực ở trên người cô rồi.
Nhìn đến bộ dáng An Nhiên , Từ Tuệ Linh không biết vì sao trong lòng lại phát sinh một chút ý tưởng hoang đường , ánh mắt dường như có ý thức hướng tới bệnh nhân trên giường nhìn lại.
An Tuấn Bình đối với Từ Tuệ Linh ở trên người hai đứa con đảo mắt qua lại cũng không để ý nhiều, chính là nhìn bác sĩ Thiệu đang đùa nghịch những dụng cụ quen thuộc.
Bác sĩ Thiệu càng kiên trì càng nghi hoặc, kỳ quái, xem bộ dáng nhị tiểu thư hẳn là phát bệnh , nhưng là hắn như thế nào không kiểm điều tra ra dị thường? Là hắn hôm nay không ở trong trạng thái cao nhất? Hay là bị bệnh gì khác?
Lần này kiểm tra dám so với dĩ vãng lâu hơn rất nhiều, cuối cùng xác định chính mình quả thật không chẩn sai, mới cùng những người đợi kết quả ở phía sau nói”An tiên sinh, An phu nhân, nhị tiểu thư hẳn là không có gì đáng ngại.”
“Không trở ngại? Không có khả năng a, bác sĩ Thiệu , hay ông nhìn lại.” Từ Tuệ Linh lo lắng nói, vừa rồi bộ dáng Tiểu Cẩn tuyệt không giống không có gì trở ngại.
Bác sĩ Thiệu phi thường chuyên nghiệp lắc lắc đầu, “Quả thật không đáng ngại, có thể là vừa rồi cơ tim tắc nghẽn, uống thuốc rồi nghỉ ngơi, bất quá vẫn là làm cho người ta mệt mỏi, tôi trước viết đơn thuốc điều trị một chút, mấy ngày nay nên nhẹ nhàng, không nên bị kích thích gì đó, cũng không cần mệt nhọc quá mức .”
Nghe nội dung kết quả không có vấn đề gì, An Tuấn Bình nhíu mày, nghĩ tới cái hội nghị có thể ảnh hưởng đến tình huống tài lộc của hắn sau này.
“Cám ơn bác sĩ Thiệu , phiền toái ông đi một chuyến .” Từ Tuệ Linh mới thoáng thả tâm, nếu bác sĩ Thiệu nói không có việc gì, hẳn là không có việc gì đi, bất quá, bệnh này đến nhanh tốt cũng rất nhanh…
Tôn bá hiểu ý, tự mình đưa bác sĩ Thiệu đi ra ngoài, trước khi rời đi, nhìn người đứng yên lặng không nói kia, thần sắc không rõ.
Bác sĩ Thiệu vừa rời khỏi phòng, Từ Tuệ Linh bước đến bên giường, tay xoa mặt An Cẩn , ngữ khí cực vì mềm nhẹ, “Tiểu Cẩn, không có việc gì , bác sĩ Thiệu nói không có việc gì .”
Vốn đã có vẻ mặt hổn hốt, giờ phút này giống hồi quang phản chiếu, hồn phách trở về cơ thể, “Thực xin lỗi, mẹ, cho mẹ lo lắng , thực xin lỗi, ba, đều là con không tốt, hội nghị hôm nay đối ba nhất định rất trọng yếu, con, con, con…”
Một câu nói đến mặt sau đã muốn biến thành âm thanh khóc nức nở, An Tuấn Bình tâm trạng phiền chán cũng từ từ mềm mại , vì này đứa con gái thân thể hư nhược này, An Tuấn Bình cũng đi đến bên giường, cầm đôi tay mảnh khảnh nhỏ bé kia , “Tiểu Cẩn, con là con gái của ba, hội nghị có trọng yếu hơn nữa cũng không quan trọng bằng sưc khỏe của con.”
Một màn này ôn nhu cỡ nào , An Nhiên một bên nhìn , nhịn không được muốn rơi lệ , bất luận ai nhìn đến một màn như vậy , đều hận không thể trở thành con gái của hắn , nhưng là, cô cũng là con gái của ba, vì sao không ai nhớ rõ?
“Nói cho ba , con còn có nơi nào khác không thoải mái , như thế nào đang rất, liền phát bệnh.” An Tuấn Bình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắntái nhợt, lại đóng một bộ cha hiền.
Nguyên bản phong ba lại bình tĩnh lửa tắt, lúc này lại chợt nổ ra một cái sấm rền.
“Con đã không có việc gì, mẹ cũng tha thứ An Nhiên , ba ba cũng đừng trách An Nhiên.” An Cẩn suy yếu nói, chuyện này, như thế nào có thể dễ dàng vạch trần như vậy được!
Một câu, tầm mắt trong phòng lần lượt thay đổi, An Nhiên đột nhiên nhìn về phía An Cẩn rõ ràng không có khả năng buông tha cho cô, An Cẩn hơi hơi đưa ánh mắt dừng lại một phía, Từ Tuệ Linh khiếp sợ nhìn chằm chằm người đang bệnh thần sắc tái nhợt, mà An Tuấn Bình tràn đầy tức giận đi đến trước mặt An Nhiên .
‘Ba ‘ (lucifer:á aaaaaaaa!!! tức chết ta!)
Trong căn phòng yên lặng chợt vang lên một thanh âm thanh thúy.
An Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt tan rã, khóe miệng có chút giống như cong lên.
“Mày có biết lỗi sai của mình không!” An Tuấn Bình nhìn xuống người vừa bị chính mình đánh xuống một cái, cảm xúc phiền lòng buồn bực vừa rồi như tim được chỗ phát tiết, đều là nó chọc chuyện, bằng không làm sao có thể phát sinh một loạt những chuyện này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận