“Con không sai!”
So với cái tát đột ngột kia , thanh phản bác này càng làm cho người khác kinh ngạc.
An Tuấn Bình là người đứng đầu một nhà, không có ai hội phản bác hắn, cho dù là An Cẩn được sủng ái nhất, cũng cho tới bây giờ đều là thuận theo nghe lời, mà hôm nay , An Nhiên luôn luôn yếu đuối trầm mặc cũng dám phản kháng! Bất khả tư nghị*(*Không thể tin được), hoàn toàn bất khả tư nghị!
An Nhiên đón nhận cơn tức giận của người trước mắt, nói năng có khí phách leng keng hữu lực, lần đầu tiên trong đời cô không để ý đến hậu quả vì chính mình biện bạc ba chữ, hốc mắt ánh lệ, bây giờ yếu đuối rút đi, trong mắt chỉ còn tồn tại sự quật cường cùng hàn ý.
“Mày lặp lại lần nữa!” Bình sinh lần đầu tiên bị người khác phản bác, công ty, trong nhà, ai dám đối với lời nói của hắn có nghi ngờ, An Tuấn Bình lửa giận chợt bùng phát, đứa con gái này đúng là gan to tày trời! Dám phản bác hắn, đã làm sai chuyện còn nói mình đúng!
An Tuấn Bình là như thế nào cũng sẽ không thừa nhận, trong đôi mắt chống lại hắn kia, hắn thế nhưng trong nháy mắt bị hàn ý trong đôi mắt kia làm cho giật mình.
“Con, không, sai!” An Nhiên lại đem lời mới nói trọng nói một lần, dựa vào cái gì bởi vì An Cẩn không đầu không đuôi nói một câu liền nhận định là cô có lỗi, cho dù là tội phạm còn phải có chứng cớ cùng thẩm phán, cô ngay cái đó đều bị lược bỏ trực tiếp phán có tội, đồng dạng là con, dựa vào cái gì cô lại là người bị bỏ qua không ai quan tâm!
“Mày!” An Tuấn Bình giơ tay lên, định hướng tới trên gương mặt quật cường kia một cái tát.
An Nhiên cũng không trốn, liền đứng ở kia, chờ bàn tay hạ xuống, đánh một cái cũng là đánh, đánh hai cái cũng là đánh, dù sao cô ở cái căn nhà này là dư thừa, đánh chết cô đi!
“Tuấn Bình, Tuấn Bình.” Từ Tuệ Linh bước nhanh tới, ngăn lại trận bạo lực phát sinh ở trước mắt.
Cánh tay đang giơ lên thủy chung không có buông xuống.
Từ Tuệ Linh trong lòng nghĩ, đứa con gái này cho tới bây giờ đều là dịu ngoan giống con thỏ con, như thế nào hôm nay trở nên cường ngạnh như vậy ” Xin bớt giận, Tiểu Cẩn không phải không có việc gì sao, đứa nhỏ đúng là có điểm hơi ngỗ nghịch, nhưng cho dù làm sai cái gì, nói hai câu thì được rồi, giáo dục là được rồi, đừng lớn như vậy còn nóng tính đánh nó.”
Lời nói này coi như là đang biện hộ cho An Nhiên, chính là lại làm cho trái tim người ta càng thêm băng giá mà thôi.
An Nhiên hiện đang muốn cười, cô chuyện cô lúc trước vì chính mình biện giải, cho dù không được tin tưởng đầy đủ, cũng tin một nửa, bằng không mẹ cũng sẽ không cô mà biện hộ cho, nếu mẹ thực nghĩ rằng tất cả là lỗi của cô, nhất định sẽ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mà hiện tại, cô tình nguyện mẹ thờ ơ lạnh nhạt cũng không nguyện bà nói xong còn làm cô thất vọng đau khổ hơn, bởi vì mẹ đoán được là An Cẩn nói dối còn che chở cô ta!
“Được rồi, An Nhiên, con liền nhận sai đi, chuyện này cứ như vậy trôi qua, ba mẹ sẽ không trách con.” Từ Tuệ Linh ôn nhu đối với con gái đột nhiên có biến đổi lớn nói, trong lòng bà không chỉ là muốn sớm một chút bình ổn An Tuấn Bình đang tức giận, cũng muốn sớm một chút bình ổn chuyện này.
Nhận sai không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất để bình ổn chuyện này lại, nếu là kiếp trước, không muốn chọc ba mẹ mất hứng, cô nhất định cắn răng nhận sai, nhưng mà sau khi trọng sinh cô cố tình hơn một phần phản kháng, nhận sai? Cô là đúng! Vì sao muốn cô nhận sai!
“Con đúng, vì sao muốn con nhận sai!” An Nhiên miệng như trước không thay đổi, cự tuyệt không thừa nhận mình sai, ánh mắt đón nhận không chút nào yếu thế.
Từ Tuệ Linh cũng không nghĩ tới đứa con gái trầm mặc ít nói này lại quật cường đến vậy, vừa rồi nó không phải khóc lóc nói chính nình sai rồi, không chiếu cố tốt Tiểu Cẩn, như thế nào hiện tại thái độ trở nên khác như vậy, cường ngạnh như vậy.
“Hừ hừ, bà xem bà còn nói hộ cho nó, đến bây giờ mình sai còn không nhận lỗi, còn có thể cùng ba mẹ tranh luận , ta An Tuấn Bình như thế nào có đứa con gái như mày!” An Tuấn Bình thấy An Nhiên vẫn là nói chính mình không sai, lại giận không thể nhịn được, nó đúng, vậy chẳng lẽ là hắn sai ! Vớ vẩn! Hắn làm sao có thể sai!
Trong phòng không khí đã muốn khẩn trương đến không thể lại khẩn trương hơn, An Cẩn nằm ở trên giường nhìn một màn này , thể xác và tinh thần thông thuận nói không nên lời , khóe miệng đỏ sẫm hơi hơi cong lên, An Nhiên, theo tôi đấu, cô dựa vào cái gì!
Từ Tuệ Linh biết hiện tại chính mình mở miệng, cũng không thể thay đổi cái gì , đơn giản câm miệng .
Nghe được câu nói kia,An Nhiên cười lạnh, bất quá là châm chọc, hiện tại biết cô con gái của bọn họ sao? “Ba nói con sai, con đây rốt cuộc sai ở đâu? !”
Không hề nhường nhịn, lúc này đây, cô tuyệt không lui!
An Tuấn Bình á khẩu, hắn chính là nghe xong một câu của An Cẩn mà thôi, không có nghe toàn bộ, sai ở đâu? Hắn nói ra như thế nào, nhưng là sự tình đã muốn đến tình trạng này, hắn là sẽ không để cho người ta khiêu chiến quyền uy của hắn! Cho dù nó thật sự đúng thì sao! “An Cẩn phát bệnh còn đang nằm ở trên giường, mày còn hỏi mày sai ở đâu!”
“A, nó phát bệnh chẳng lẽ là con làm cho nó phát bệnh ? Dựa vào cái gì liền lỗi của con chứ! Vì sao lại không thể là nó giả bệnh!” An Nhiên một câu cũng không chịu lui, thái độ so với vừa rồi càng thêm cường ngạnh, nói lý chỉ thẳng người đang nằm trên giường cười quỷ dị!
Hai lần ép hỏi, đều hỏi đến hắn không biết mở miệng trả lời như thế nào, theo bản năng quay đầu nhìn về phía người giường trên, mà đương sự lúc này lại nhắm mắt ‘Hôn mê’, lại nhìn một người đang nhìn hắn cảm kích, tầm mắt lại hướng về người hắn cho là sai, An Tuấn Bình nhăn mi, loại này thế cục này thực bị động, “Mày thân là chị gái, em bị bệnh, đều là mày không chiếu cố tốt! Còn nói không phải lỗi của mày sao?”
Đây cũng là một cái lý do sao? An Nhiên lạnh lùng nở nụ cười.
Biết đây là lý do mình cường ngạnh tìm được, nhưng là hắn là người đứng đầu một nhà, hắn nói ai sai, người đó liền sai! “Ta phạt mày, đi đến phòng khách quỳ! Khi nào thì nhận sai thì mới đứng lên!”
An Tuấn Bình rống một tiếng, làm quyết đoán cuối cùng , sau đó mạnh mẽ đi ra khỏi phòng, hôm nay thấy quỷ rồi, ở công ty không thuận lợi, về nhà lý còn bị khinh bỉ!
Sau khi rống xong, An Tuấn Bình cũng không ở lại nhà, mà trực tiếp ra đại môn kêu lái xe đi.
Từ Tuệ Linh trừng mắt An Nhiên nhìn đang đứng , bình thường thời điểm một bộ nghẹn không ra nửa câu, hiện tại lại khí thế bức người, thật không biết đứa con gái này giống ai!
Nhìn xong, Từ Tuệ Linh cũng đi khỏi phòng, bà cũng lười quản, dù sao chuyện này bà cũng không hiếm lạ.
Lúc này, phòng lại còn lại hai người An Cẩn cùng An Nhiên, nguyên bản đang nằm ở trên giường ngủ say, hiện tại chính vẻ mặt đắc ý nhìn nhìn người duy nhất còn đứng ở trong phòng, trên mặt thế nào còn có thần sắc có bệnh đau đến sắp chết?
An Nhiên chỉ lạnh lùng nhìn, An Cẩn chỉ ở bên ngoài nói một câu, đã làm cho cô hoàn toàn thấy rõ địa vị chính mình ở trong cái ngôi nhà này, địa vị trong lòng cha mẹ, tất cả đều chỉ là truyện cười.
Nhìn đến ánh mắt khiêu khích của An Cẩn phòng, cô xem đã hiểu cái động môi của An Cẩn, vài từ không phát ra âm thanh, ‘Cô dựa vào cái gì theo tôi đấu’ .
Hai tay nắm chặt, cô đúng!
An Nhiên quỳ gối ở đại sảnh, toàn bộ trong phòng trừ bỏ cô không có những người khác, cho dù là như vậy, trong mắt không có lộ ra một tia yếu thế.
Chuyện hôm nay, ở ngoài dự liệu của cô, lời đồn đãi ở trường học đối với An Cẩn mà nói, cô ta tỉ mỉ duy trì thanh danh, đã trở thành vết bẩn không thể xóa nhòa, cô ta sẽ tức giận, sẽ oán trách, sẽ phản kích, đều nằm trong vòng suy đoán của cô, ba mẹ thái độ cùng bất công, cô cũng có nghĩ đến. Chính là quỳ ở trong này, thật sự là ngoài ý liệu, chỉ cần chính mình mềm nhẹ, nhận sai, sẽ không như vậy, sau khi ba xuất môn, cũng không có trở về, mẹ ở phòng chính mình, không có đi ra, xem ra, lần này cô hoàn toàn bị chán ghét, muốn đề cao hảo cảm trong lòng ba mẹ đối với chính mình là không thể nào, nói không chừng đuổi ra khỏi nhà còn thiết thực hơn.
Quỳ chân đã muốn đã tê rần, cô thế nhưng còn có tâm tư tự giễu.
Ban đem im lặng, đột nhiên vang lên tiếng bước chân, từng bước một hướng tới gần chính mình, ngọn đèn chiếu vào người đang đến gần kia, cuối cùng mới dừng lại trên gương mặt tinh xảo.
Người đang nằm trên giường ốm yếu, buổi tối sao có thể dưới tùy tiện đi lại, nếu ba mẹ thấy được, nhất định sẽ mừng rỡ như điên, chính là cô ta hiện tại hạ tới đây làm gì?
Hai người ánh mắt đều tự hướng tới trước, không có thay đổi, An Cẩn cũng không có nhìn cô, mà là vòng qua, thẳng hướng phía trước đi, không bao lâu liền truyền đến tiếng nước.
An Cẩn lại xuất hiện trong phạm vi tầm mắt An Nhiên , trong tay hơn một chén nước, giống như vừa rồi, không có nhìn cô, từ đầu tới đuôi tựa như không phát hiện có người quỳ gối ở kia.
Chính là đi lấy nước đơn giản như vậy? Mạo hiểm bị phát hiện cũng chỉ vì một chén nước? An Cẩn nếu giả trang phát bệnh, xuất hiện như vậy rõ ràng rất dễ bị bại lộ, là không có sợ hãi, hay là có chuyện gì khác?
Quả nhiên, thời điểm An Cẩn đi đến bên người An Nhiên , một trận cảm giác mát từ đầu ập đến.
“Ai nha, nơi này như thế nào có người.” An Cẩn thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho An Nhiên quỳ trên mặt đất nghe được.
Nếu không phải cô nhìn thấy một gương mặt khác của cô ta, cô nhất định sẽ tin tưởng cô ta không có nhìn thấy cô.
Tay đưa ra cầm lấy tay của người kia “Vì sao?”
Tay bị cầm, hai hàng chân mày xinh đẹp An Cẩn nhíu lại, dĩ vãng thanh âm ôn nhu làm người yêu thích, giờ đây trong thanh âm chỉ có chán ghét, “Cái gì vì sao.”
An Nhiên thầm hô một hơi, không có nói tiếp, cô biết An Cẩn biết cô hỏi là cái gì, vì sao các cô rõ ràng là chị em ruột lại hận cô, vì sao hai người rõ ràng hai người thân mật nhất trên đời vì sao lại muốn hãm hại cô, vì sao!
Nhìn thấy người đang quỳ không nói gì nữa, An Cẩn lại mở miệng , “An Nhiên, tôi thực nhìn lầm cô, nguyên bản cô luôn luôn ngụy trang, như thế nào, muốn ba mẹ sủng ái cô? Đừng có nằm mơ! Tôi có thể áp cô đến bây giờ, có thể áp cô đến cả đời!”
Lúc này An Cẩn không hề là An Cẩn nhu nhược thiện lương, bây giờ bộ mặt dữ tợn đáng sợ, đây là An Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy An Cẩn trong bộ dạng này, chán ghét cùng oán hận toàn bộ trần trụi hiện lên ở trên mặt.
“Hừ, đừng nghĩ rằng lời đồn đãi ở trường học kia cô liền thắng, hảo hảo quỳ ở chỗ này chờ nhận sai đi, một ngày nào đó tôi sẽ đem cô đuổi ra khỏi ngôi nhà này.” An Cẩn vùng tránh ra tay của chính mình, mang theo nụ cười khinh miệt rời đi.
Đuổi ra khỏi nhà? Cô có hay không nên chúc mừng An Cẩn, cô ta quả thật làm được , cô quả thật bị đuổi ra khỏi căn nhà này, hơn nữa nguyên nhân đuổi đi cũng là vì An Cẩn! Nguyên lai là như vậy, nguyên lai là như vậy, nguyên lai đều là An Cẩn khổ tâm bày ra hết thảy!
“Ta đúng, không không phải là lỗi của ta… Ha ha…” An Nhiên nở nụ cười, kiếp trước sự kiện kia vẫn tồn đọng trong lòng cô, hiện tại có thể mở ra, thật là một chuyện lau không lưu lại sẹo!
“Người sai rồi.”
Vốn cũng chỉ có An Nhiên một người, câu nói kia cũng chỉ nói với chính mình, nhưng mà, cô không nghĩ tới có người sẽ tiếp lời của cô? Là ai? An Nhiên theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một người đang đứng ở góc nhìn cô không chớp mắt.
“Các ngươi đều nói tôi, tôi rốt cuộc là sai ở chỗ nào!” Mỗi người đều nói cô sai rồi, cô chính là đúng không sai!
Trong góc phòng tối, chậm rãi đi ra một người, “Đang ở bên trong gia đình hào môn, còn vọng tưởng tình thân, người sai rồi, sai ở chỗ tin tưởng cái gì gọi là cốt nhục tình thân , người sai rồi, sai ở chỗ không có chỗ dựa cường đại, còn khiêu khích nắm giữ vận mệnh chính mình đó là người sai rồi.”
Liên tục ba cái sai, làm cho An Nhiên trái tim cường ngạnh bắt đầu băng liệt, cô … Sai rồi?
“Tôn… Bá…” An Nhiên đôi môi run lên, kêu người đang bước ra.
Tôn bá im lặng, từ khi nhị tiểu thư lôi kéo tiểu thư vào nhà, hắn chỉ biết sự tình xảy ra sẽ không đơn giản như vậy, tiểu thư vẫn ngủ đông, trước kia những chuyện này cô ấy đều có thể nhẫn, như thế nào cố tình hôm nay liền nhẫn không được, bất quá, chuyện hôm nay đối với tiểu thư mà nói cũng không phải là chuyện không tốt, tối thiểu để cho cô ấy nhận thấy cô vẫn còn đang lẩn trốn.
“Tiểu thư, người còn nói người không có sai sao?” Tôn bá tiện đà hỏi, nhìn hào môn tranh đấu đã nhiều, hôm nay một màn này, còn có thể xa lạ sao? Chính là, hắn thế nhưng động lòng trắc ẩn, đối với đại tiểu thư An gia này.
“Ta…” An Nhiên giương miệng, câu nói kế tiếp như thế nào cũng nói không nên lời, cô, muốn nói gì?
Tôn bá thở dài, có một số việc, chỉ có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận, nếu nghĩ không rõ ràng, chết, là chuyện sớm hay muộn.
An Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân rét run, hàn ý toàn thân, cô sai lầm rồi sao? Mí mắt hạ xuống, kiếp trước một màn rồi một màn lần nữa trở lại trong đầu, mẹ lãnh đạm, ba không kiên nhẫn, em gái tuyệt tình, vô luận chính mình cầu xin như thế nào, bọn họ cũng muốn đuổi cô đi, đuổi cô ra khỏi An gia, trong màn mưa đêm, cô hỏi ông trời vì sao lại đối xử với cô như vậy, nếu không trọng sinh, hôm nay đâu có? Chuyện gì cũng đều không có thay đổi, cái gì cũng đều không có thay đổi…
Từ từ nhắm hai mắt, khóe mắt liên tiếp trào ra hai hàng lệ, lại bắt đầu nở nụ cười, “Tôi sai lầm rồi sao? Ha ha… , sai rồi sao? Ta… Sai rồi sao?”
Tôn bá liền đứng ở cách đó không xa, nhìn người đang không ngừng tự hỏi, quá trình này không thể nghi ngờ là thống khổ cực kì, hi vọng chính là không tưởng, trong khoảng thời gian ngắn, không tiếp thụ được cũng là bình thường , chính là sau khi tiếp nhận sẽ biến thành cái gì?
Bỗng nhiên, người quỳ ở kia thân thể lung lay sắp đổ, Tôn bá đi nhanh về phía trước đi lên đỡ lấy, bên tai chỉ nghe được một câu nhẹ nhàng “Ta sai lầm rồi…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận