“Dư Lãng, tớ, tớ, tớ …” Nữ sinh nhìn đối diện, lắp bắp nói một câu cũng không đầy đủ, hai má phiếm hồng, liếc mắt là có thể nhìn ra tâm tư.
Thiếu niên như biết được cô muốn nói gì, cũng không ngắt lời, chỉ mỉm cười, không tiếng động cổ vũ cô nói tiếp.
Nhìn thấy nụ cười quen thuộc, dũng khí không biết lấy từ đâu, môi mấp máy, hai tay đem lễ vật lấy ra, nắm chặt. Có thể nhìn ra được lúc này cô rất khẩn trương.
“Tớ thích cậu.” Lời nói ra rõ to, cô cúi đầu, hai tai đều đã đỏ lên.
Thiếu niên nghe được câu kia, trước sau vẫn cười thật tươi, chỉ là trong mắt kia không còn ôn nhu như trước mà là đắc ý cùng chán ghét.
“Tôi không thích cậu!”
Giống như bị rơi vào hầm băng, cả thể xác lẫn tâm hồn đều rất lạnh. Tuy rằng biết anh ở trường như ánh dương, cũng biết rằng thổ lộ với anh cũng sẽ bị từ chối, nhưng khi nghe được từ miệng anh nói ra vẫn rất đau khổ.
Không đợi cô khổ sở, một đám người từ bốn phía ùng ùng kéo đến. Trên mặt mỗi người đều là nụ cười chế nhạo, nhìn cô, tràn đầy khinh bỉ.
“Thật không biết xấu hổ, bạn trai của người khác cũng cướp.” Trong đám đông một cô gái ngẩng đầu đi ra, lập tức đến bên cạnh thiếu niên kia, tự nhiên khoát tay thân mật khăng khít.
Nữ sinh nhìn đôi nam nữ đối diện, nam anh tuấn nữ mỹ lệ làm cho người ta nhìn thấy thật vui mắt. Hiện tại cô không biết mình nên nói gì, cố gắng nặng ra một nụ cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
“Trong trường này ai không biết Dư Lãng là bạn trai của Thước Phỉ, mày còn muốn thổ lộ cùng Dư Lãng, hay là muốn làm kẻ thứ ba?” Trong đám người một nữ sinh bộ dáng tức giận nhìn cô, như nhìn thấy thứ gì thật ghê tởm.
Đám người đứng xung quanh kia gật gật đầu phụ họa, còn làm một loạt động tác nôn mửa .
Hai người phối hợp như đang kể chuyện cười, mà lời nói ra ngày càng khó nghe.
Một màn này làm cô trở tay không kịp, cô không nghĩ tới, mạnh dạn thổ lộ sẽ thành cái đích để mọi người chỉ trích, cô nhanh nhanh lắc đầu, cuống quít giải thích “Không có tôi không có giành bạn trai của người khác, tôi không biết là Dư Lãng đã có bạn gái, tôi thật sự không có mà.” Nói xong cô hướng tới người duy nhất cô quen trong đám người, nhưng khi cô nhìn vào gương mặt kia đó đã không còn nụ cười ấm áp quen thuộc mà thay bằng chán ghét cùng khinh thường.
Chiếc bình thủy tinh trong tay rơi xuống đất, vỡ tan, tâm huyết cùng trái tim của cô lúc này cũng như chiếc bình thủy tinh ấy vỡ thành từng mảnh.
“Tôi không có!” Người trên giường hô to một tiếng mở mắt, mồ hôi ướt đẫm cả người, có thể nhìn ra cô vừa mới gặp một cơn ác mộng kinh hoàng.
An Nhiên ở trên giường thở hổn hển, có một số việc cô đã sớm quên nhưng khi gặp lại Dư Lãng, những kí ức cất sâu trong trí nhớ lẫn nữa vùng dậy, làm cô không thể nhìn thẳng vào vấn đề mà lựa chọn trốn tránh. Bất quá, ông trời cho cô một cơ hội sống lại, cô sẽ không bao giờ để chuyện kia phát sinh.
Nghĩ thông suốt, An Nhiên cũng không còn thấp thỏm lo âu, cô từ từ bình tĩnh lại, mới phát hiện trên người đầy mồ hôi, cảm giác thật khó chịu, vẫn nên đi tắm để chào đón ngày đầu tiên cô trọng sinh.
Sau khi tắm xong , một thân thần thanh khí sảng, An Nhiên nở nụ cười thật tươi trên mặt, nụ cười phát ra từ nội tâm, bỏ qua rất nhiều thứ giờ có cơ hội, lần này cô nhất định phải làm lại tất cả những gì trước kia cô không dám làm cũng không thể làm.
“Ba, mẹ.” An Nhiên đi xuống lầu, ba mẹ cô luôn dậy sớm, ba bởi vì phải đến công ty cho nên dậy rất sớm, mà mẹ từ trước tới giờ vẫn là một bộ hiền thê lương mẫu, ba dậy sớm nên bà cũng dậy sớm.
An Tuấn Bình đang đọc báo lại giống như nghe được gì quay lại nhìn cô như nhìn quái vật. Đứa con gái lớn này chưa từng chủ động thân cận, nhìn thấy ông liền tránh xa, hôm nay như thế nào lại cùng ông chào hỏi???
“An Nhiên, con sao lại dậy sớm vậy?” Từ Tuệ Linh thấy cô đến cũng ngạc nhiên hỏi, bất quá bà kinh ngạc không phải An Nhiên chủ động chào hỏi mà là lo lắng cho thân thể của cô.
“Hôm nay phải đến trường nên không thể đến muộn.” An Nhiên đem biểu tình của hai người đều xem vào trong mắt, cô cùng ba mẹ mình chào hỏi lại có thể làm họ kinh ngạc đến vậy, làm con như cô nên nghĩ lại.
“Nhưng con vừa xuất viện, đầu không phải còn choáng váng sao, mẹ giúp con xin phép thầy giáo, vừa vặn An Cẩn hôm nay cũng không đến trường.” Từ Tuệ Linh nhớ đến lời bàn bạc với chồng tối qua, cố gắng quan tâm đứa con gái này nhiều thêm. Tiểu Cẩn phát bệnh cũng không đến trường, thuận tiện xin phép cho An Nhiên, để cho tiểu Cẩn ở nhà cũng có bạn.
“Cách kỳ trung khảo cũng không xa, còn vài vấn đề không giải được, cần ôn tập lại cho tốt.” An Nhiên làm sao không nghe ra được trong lời nói kia là ý tứ gì, kiếp trước yếu đuối tự ti, làm cho cô trở nên đặc biệt mẩn cảm. Những chuyện đã xảy ra, cô sẽ suy nghĩ vài lần, cô không nghĩ mình sẽ tiếp tục sống dưới ánh hào quang của An Cẩn, cô là An Nhiên kiếp này cô chỉ có thể sống cho một mình cô.
Từ Tuệ Linh thật không ngờ, An Nhiên lại trực tiếp cự tuyệt, trong ấn tượng An Nhiên đối với lời bà nói luôn ngoan ngoãn nghe theo cơ mà.
“Tiểu Cẩn vừa vặn ở nhà, có gì không hiểu có thể hỏi tiểu Cẩn.”
An Nhiên cũng chỉ cười, “Em hiện tại là phải nghỉ ngơi.” Nếu An Cẩn vì cô mà bệnh tình thêm nặng, không cần chờ mấy năm sau cô đã bị đuổi khỏi An gia rồi.
Từ Tuệ Linh im lặng coi như đồng ý, tiểu Cẩn hiện tại quả thật cần nghỉ ngơi.”Vậy để cho bác Tôn đưa con đi học.”
Bác Tôn là quản gia An gia, phụ trách các công việc ăn, ở, bệnh tật… do đại gia tộc bên kia điều đến bên cạnh An Tuấn Bình. Ở An gia cũng có chút địa vị.
Lần này An Nhiên cũng không từ chối, gật gật đầu, ngồi xuống ăn bữa sáng.
An Tuấn Bình lật xem tờ báo trong tay, cuộc nói chuyện vừa rồi, ông đều nghe rõ, là ông xem nhẹ đứa con này sao? Vì sao ông cảm thấy An Nhiên không giống lúc trước, “Ba cũng muốn đến công ty, thuận đường để ba đưa con đi học.”
Lời vừa nói ra, tay vì ngạc nhiên mà cứng đờ, rồi rất nhanh liền bình thường lại, đối với cô mà nói, ai đưa đi cũng không quan trọng.
Nhưng Từ Tuệ Linh không cho là như vậy, An Tuấn Bình trước giờ không đem chuyện công ty cùng gia đình gom lại một chỗ, chưa từng có chuyện giống vậy xảy ra. Hôm nay thế nhưng lại muốn đưa An Nhiên đi học, trước kia dù An Tuấn Bình thương yêu An Cẩn cũng chưa từng phá lệ.
Chờ An Nhiên ăn xong bữa sáng, An Tuấn Bình cũng khép tờ báo lại, hai người vô cùng ăn ý, cái gì cũng chưa nói, cùng nhau rời đi.
Từ Tuệ Linh cau mày nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ, là vì tối qua anh nói muốn quan tâm An Nhiên nhiều hơn nên mới đưa An Nhiên đi học ư? Từ Tuệ Linh cảm thấy lý do này thập phần gượng ép, nhưng cũng là giải thích duy nhất bà tìm được lúc này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận