Mở mắt tỉnh lại, toàn thân đau nhức, mí mắt nặng trĩu, tỉnh lại nửa ngày, mới giật mình hoàn hồn, cô hình như phải quỳ gối ở đại sảnh, thừa nhận lỗi lầm mới có thể đứng lên, như thế nào hiện tại lại ở trong phòng, cô nhớ rõ trước khi cô té xỉu người cuối cùng cô nhìn thấy chính là Tôn bá, đây nhất định là Tôn bá làm .
Yết hầu khô rát, bụng cũng xướng khúc không thành kế (bụng rỗng tếch đó a), cũng không biết cô đã hôn mê bao lâu.
Cố gắng đỡ thân thể rời giường, bên cạnh tủ đầu giường có vài viên thuốc cùng một ly nước lạnh, An Nhiên trực tiếp bỏ qua thuốc, cầm lấy ly nước uống mấy cái liền thấy đáy, một ly nước đầy cũng không thể thỏa mãn cơn khát của cô lúc này, cô còn muốn uống nữa.
Có ý niệm này trong đầu, An Nhiên lê bước chân đi ra phòng, đi xuống cầu thang.
Trong đại sảnh, trên bàn cơm, một nhà ba người không khí hòa hợp đang dùng cơm, An Nhiên đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn, trong lòng lại không nổi một tia gợn sóng, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là uống nước. (lucifer: An Nhiên đã dần trưởng thành trong tư tưởng hơn rồi đây)
Cước bộ phù phiếm lảo đảo đi qua bàn ăn, chợt nghe bàn ăn bên kia vang lên một giọng nữ kinh ngạc.
“An Nhiên, con tỉnh?”
Vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía người mê man một ngày một đêm hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, hai má như trước thường đỏ ửng không bình , chẳng qua cặp mắt kia , giống như càng thêm trong trẻo .
“Nước.” An Nhiên giống như cái gì đều không có nghe được, đôi môi khô nứt khó chịu, chỉ nói ra một chữ.
Trên bàn cơm mọi người nhất tề nhíu mày, chẳng lẽ là bị sốt đến hồ đồ ?
Tìm được nguồn nước, uống một hơi liền xong mấy ly nước, toàn thân mới thôi kêu gào, sau khi thỏa mãn ý định, ý thức chậm rãi quay lại, lúc này mới yếu ớt theo đường cũ quay về, đi qua bàn ăn, đi đến đại sảnh, địa phương ngày hôm qua cô đã quỳ.
An Nhiên làm bộ sẽ quỳ xuống, người vừa mở miệng trên bàn cơm lúc nãy mới chạy qua.
“Làm cái gì vậy, con còn đang bệnh.” Từ Tuệ Linh chạy nhanh lại ngăn cản người đang định quỳ xuống, chuyện ngày đó , bà đã biết cũng không khác với sự thật lắm, quả thật không phải lỗi của An Nhiên , nó là người bị hại, quỳ xuống lần nữa , bà không phải biến thành loại cha mẹ thị phi không phân biệt được sao.
An Nhiên quay đầu nhìn về phía người đang đọc báo trên bàn cơm, cô còn không có quên nhà này là ai làm chủ, người phạt cô quỳ rốt cuộc là ai.
Từ Tuệ Linh như thế nào không nhận ra được suy nghĩ của An Nhiên, nếu bà lựa chọn giúp Tiểu Cẩn giấu diếm đi chuyện này, cho nên chuyện này vô luận như thế nào cũng phải đè xuống mới thôi.
“Được rồi, con ngủ một ngày một đêm, nhất định là đói bụng, trước ăn cơm đi.” Từ Tuệ Linh này lời nói xem như đại biểu ý tứ An Tuấn Bình , nếu An Tuấn Bình không nguôi giận, bà cũng sẽ không nói như vậy.
An Nhiên im lặng, lặng lẽ theo phía sau.
“Trương thẩm, phiền toái thêm bộ bát đũa.” Từ Tuệ Linh đề cao thanh âm, đối với phụ bếp phân phó.
Lập tức, Trương thẩm cầm một bộ bát đũa đưa lên, dọn xong, sau đó lại phẫn nộ tránh ra.
Vừa mới uống vài chén nước, cũng nửa bụng nước, một ngày một đêm không có ăn cái gì, bụng không thành kế xướng một lần lại một lần, cô cũng không có nhăn nhó, trực tiếp cầm lấy đũa ăn cơm.
“Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Có muốn để cho Trương thẩm làm lại vài món con thích ăn không?” Từ Tuệ Linh đang nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn kia, còn có bộ dáng đang cực kì đói mà ăn cơm, nháy mắt biến thành từ mẫu, đối với chuyện ngày đó , bà đã lựa chọn giấu giếm đi, vậy đối với An Nhiên nhất định không công bằng.
Người đang bận lấp đầy cái bụng, nuốt xuống một miệng đồ ăn, mới chậm rãi mở miệng, “Không cần, thế này là được rồi.”
Nói xong, An Nhiên hại đũa, lau miệng, im lặng ngồi.
Trong lúc nhất thời, bốn người không có ai chủ động mở miệng, An Tuấn Bình một đôi mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo, chuyện ngày đó , sau khi Từ Tuệ Linh nói cho hắn, lại nói tiếp An Nhiên cũng không có sai, nhưng mà thái độ kia cùng những chuyện đó nữa, chẳng lẽ muốn chính hắn đi nói với con gái mình là hắn sai sao, điều này sao có thể, huống chi nó lại chống đối hắn như vậy, cũng là lỗi của nó.
An Cẩn ánh mắt ở trên người của ba người chuyển qua lại, nghĩ như thế nào mở miệng để cho ba mẹ bậc thang đi xuống, mẹ đã muốn có ý kiến , lúc này mở miệng đến tột cùng là nên hay là không nên?
“Con muốn tạm nghỉ học.” Rốt cục, vẫn là An Nhiên lựa chọn là người mở miệng nói chuyện đầu tiên.
Tạm nghỉ học? Hiện tại? Trước trung khảo?
Tuy rằng bọn họ cũng có ý tưởng để cho An Nhiên tạm nghỉ học, nhưng mà so với đương sự nói lại là một chuyện khác.
“Lập tức là đến trung khảo, hiện tại nghỉ học có chút không ổn.” Từ Tuệ Linh không đồng ý nói, lời đồn đãi ở trường học đã muốn không người không biết, mà An Nhiên cùng An Cẩn đồng thời là nhân vật chính trong đó, chỉ cần đi ra ngoài liền bị người khác nhắc tới, đối với thân phận của bọn họ những lời đồn đãi không ngừng như vậy không phải là một chuyện tốt.
“Không phải không cần tham gia trung khảo sao? Con cũng muốn ở nhà nghỉ ngơi, hoặc là học cái khác.” Trường học có đi hay không đã không còn tất yếu, hơn nữa, trong nhà cũng sớm muộn gì cũng sẽ vì An Cẩn mà khuyên nó tạm thời nghỉ học, còn không bằng chính mình mở miệng.
“Này… , được rồi, con muốn học cái gì, nói cùng mẹ , mẹ sẽ mời thầy dạy tốt nhất cho con.” Từ Tuệ Linh cuối cùng đáp ứng, bà cùng An Tuấn Bình thương lượng, lời đồn đãi trường học là áp không được, một trong hai chỉ có một người có thể tiếp tục đi học, hiện tại An Nhiên chính mình mở miệng nói không đi, cứ quyết định như vậy.
“Con muốn suy nghĩ thêm.” Học cái gì khác cũng chỉ là cô thuận miệng nói, cũng không có thật sự nghĩ tới.
Lập tức, lại lâm vào một trận trầm mặc, chẳng qua lần này, An Tuấn Bình buông tờ báo trong tay xuống, thả xong, nói đi công ty, liền đi ra ngoài, An Cẩn cũng đi theo đi học, Từ Tuệ Linh nói có buổi họp mặt nhỏ, cũng đi nốt, cứ như vậy, trong nhà liền còn lại một người An Nhiên.
Khó được cơ hội ở nhà chỉ có một mình, An Nhiên ngồi ở bên đình nhỏ trong vườn, đỏ ửng trên mặt cũng chậm rãi rút đi.
“Tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi.” Lúc này, từ phía sau xuất hiện một người tay bưng ly nước, tay cầm dược, chỉ cần vừa quay đầu là có thể nhìn thấy.
“Bỏ đó đi, Tôn bá.” An Nhiên nghe thanh âm quen thuộc kia, thản nhiên nói.
Tôn bá cũng không nói nhiều, đặt ly nước cùng thuốc trong tay xuống trước mặt người đang ngồi kia, liếc mắt nhìn người trên bàn làm gì đó, trong mắt ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, lập tức giống là chuyện gì cũng chưa phát sinh cái gì đều không thấy được liếc mắt một cái, lui trở lại vừa rồi đứng vị trí.
Vô luận khi nào, Tôn bá làm việc đều là nghiêm cẩn như vậy, một tay chống đầu, một tay cầm lấy tờ giấy trên bàn, đối với người phía sau sâu kín nói “Tôn bá, bá xem cái này đi.”
Tôn bá không nói nhiều lắm , tiến lên tiếp nhận tờ giấy An Nhiên nhặt lên từ sọt rác, không phải thô sơ giản lược đọc nhanh như gió cho có lệ , mà là tinh tế xem, bản kế hoạch này, thập phần tỉ mỉ, vô luận là chi tiết phát triển hay quy hoạch về sau, ở trong này đều ghi rất đầy đủ, cẩn thận cân nhắc.
“Thế nào?” Để cho Tôn bá xem xong toàn bộ bản kế hoạch, An Nhiên mới hỏi ý kiến.
“Rất tỉ mỉ, rất dụng tâm.” Tôn bá đơn giản nêu khái quát, về phần khác, không nằm trong phạm vi lo lắng của ông.
Đối với loại đánh giá cho qua này, An Nhiên từ chối cho ý kiến, bản kế hoạch này về sau phiêu lưu so với bão táp phong ba rời neo ra biển còn muốn phiêu lưu hơn, cô sống lại trước 10 năm, bản kế hoạch này có khả năng hay không, nói thế nào thì cô là người rõ ràng chuyện này nhất.
“Giúp cháu an bài một chút đi, cháu muốn gặp người đó.” An Nhiên hạ kết luận.
Tôn bá ánh mắt phứt tạp nhìn bản kế hoạch kia, cuối cùng đáp ứng đi xuống.
“Đúng rồi, này hai người này, Tôn bá xử lý đi.” An Nhiên lại cầm lấy hai kiện hồ sơ trên bàn, đưa cho người đứng ở phía sau.
Tôn bá tiếp nhận, hai người này hắn biết là ai, một người là chủ nhân của bản kế hoạch này, một người là bạn cùng trường của tiểu thư, bạn cùng lớp của nhị tiểu thư, Thước Phỉ, đều là hắn thời điểm trước tìm cho tiểu thư.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa, cháu muốn ngồi một lát.” Chuyện nên phân phó cũng đã phân phó, cô hiện tại muốn ngồi một mình.
“Vâng, tiểu thư.” Nói xong, Tôn bá xoay người rời đi, nho nhỏ thân ảnh kia, liền lẳng lặng ngồi ở kia, thoạt nhìn vừa cô đơn vừa lạnh lẽo, chuyện ngày đó , cô đã nghĩ thông suốt rồi đi, bằng không, vì sao bên tai truyền đến một tiếng ‘Cám ơn’ thản nhiên .
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận