Tuy rằng không nhận được câu trả lời đồng ý, nhưng cũng không có cự tuyệt, tình huống không tính là quá kém, hy vọng thành công cùng thất bại là năm mươi năm mươi.
Sau khi về đến nhà, Tôn bá liền tìm một lý do mà tránh đi, đại khái là do những lời cô nói lúc trước nhất thời làm ông không thể tiếp nhận được đi, hy vọng không làm ông cảm thấy phức tạp mới tốt, cho dù Tôn bá không thể giúp cô, cô cũng không hy vọng vì vậy mà làm quan hệ của hai người trở nên bất hòa.
An Nhiên vừa bước vào cửa, liền thấy một người chạy ra, tránh không kịp vừa vặn bị đụng phải.
“Thực xin lỗi.” Người vừa va chạm, còn chưa có đứng vững liền mở miệng xin lỗi, trong thanh âm ẩn ẩn mang theo tiếng khóc nức nở.
An Nhiên ổn định thân thể, hướng tới người vừa mới va vào mình nhìn lại, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt kia, bật thốt hô lên một cái tên, “Dung nhi!”
“Thực xin lỗi, tớ đi trước.” Dương Dung Nhi vội vàng nói một câu, rời đi giống như đang chạy trốn.
Nhìn đến gương mặt người đó đang tràn đầy nước mắt, An Nhiên vươn tay muốn an ủi, nhưng mà không đợi đến cô đưa tay qua, lại nghe được một tiếng xin lỗi, sau đó nhìn thoáng qua cô, liền rời khỏi tầm mắt của cô.
Cánh tay dừng ở giữa không trung, chậm rãi thu hồi, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà lòng của cô cảm thấy rất bất an, Dung nhi, cậu không phải cũng rời khỏi tớ chứ….
An Nhiên khẽ cười, xem ra lúc ấy cô đã nói đúng rồi, nếu Dung nhi không muốn vì cô mà chịu uất ức, chỉ có thể rời khỏi cô là tốt rồi, rời đi là tốt rồi.
Nghĩ như vậy, đối với những chuyện sẽ phát sinh về sau, cũng liền bình thường trở lại.
Trên mặt không có gì khác thường, An Nhiên đi vào trong nhà, liền thấy An Cẩn ngồi trên sô pha ở đại sảnh, trên bàn trà còn có hai chén nước trà đang bốc hơi nóng, hiện tại lúc này vừa tan trường học, Dung nhi chắc là lo lắng cho cô nên mới đến đi, thế mà lại làm cho cậu ấy thương tâm rồi, người nên nói lời xin lỗi hẳn là cô mới phải.
“Chị đã trở lại à, vừa rồi có bạn của chị đến thăm, cô ấy mới vừa đi, hai người phải gặp nhau rồi mới đúng chứ.” An Cẩn bưng chén trà nhàn nhã ngồi trên sô pha, hảo tâm nhắc nhở.
“À.” An Nhiên tùy tiện có lệ một câu, sau sự kiện kia, An Cẩn cùng cô đã muốn xé rách da mặt, không bao giờ sắm vai một cô em gái trí tuệ tốt bụng nữa, có đôi khi cô cũng hoài nghi, cái em gái hiền lành tốt bụng có phải chưa từng tồn tại qua hay không.
Nghe được câu trả lời trái ngược hoàn toàn với những gì mình nghĩ, còn có cái loại thái độ không thèm để ý này, An Cẩn nhíu mi, xem ra An Nhiên đột nhiên thật sự thay đổi, trước kia, cô ta đều là một bộ động một cái là nước mắt tuôn rơi, như vậy nhìn thật sự rất cao hứng.
“Như thế nào, không muốn biết tôi và bạn của cô đã nói chuyện gì sao?” An Cẩn tuyệt không buông tha cơ hội đả kích An Nhiên.
“Không hứng thú.” An Nhiên quyết đoán cự tuyệt, cô không muốn nghe một người đang cười ôn nhu nhưng lại nói ra những lời độc ác, chĩa mũi dùi vào cô để bản thân thỏa mãn.
Bị người trực tiếp cự tuyệt, nụ cười ôn nhu trên mặt thay bằng vẻ tức giận, An Nhiên chưa bao giwof cự tuyệt yêu cầu của cô, hiện tại cư nhiên lại học được nói không với cô, “Cô không muốn biết, tôi càng muốn nói cho cô biết, người bạn kia của cô thật sự rất quan tâm đến cô nha, vừa tan học, ngay cả tôi còn chưa trở về, cô ta đã đến đây rồi, cô không phát hiện cô ta rất lo lắng cho cô sao, cô ta sợ cô đã xảy ra chuyện gì đó, như vậy, làm hại tôi còn tưởng rằng cô ta mới là em gái của cô đó.”
Tuy rằng không thấy được, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của Dung nhi, ngày đó không nhìn thấy cô, cậu ấy nhất định rất lo lắng.
“Cho nên, tôi là em gái của cô, đương nhiên phải quan tâm chị của mình đã kết giao bạn bè với loại người nào mới phải, nếu là loại người bụng dạ khó lường, vậy không phải sẽ làm cho An Nhiên thương tâm hay sao, chúng ta thân ở hào môn, vì những loại người có mục đích riêng tiếp cận mà bị lừa gạt tình cảm, đây cũng không tốt cho lắm, vì thế tôi liền thay An Nhiên chị đây hỏi vài vấn đề, nhìn xem người bằng hữu này rốt cuộc là thật tâm hay là giả ý.” An Cẩn nói đến lúc này, trên mặt hiện rõ cô đang vô cùng đắc ý, một đôi ánh mắt sắc bén nhìn phía người đứng ở đối diện, ý đồ bắt giữ một tia yếu ớt của An Nhiên .
Nhưng mà, không có! Biểu tình thản nhiên, một chút ít dao động đều không có! Là chết lặng cho nên không phản ứng, hay là căn bản không thèm để ý mới không thèm quan tâm, lại hoặc là, ngoài mặt sóng êm gió lặng, bên trong lại là ba đào mãnh liệt, chính là cái biểu tình kia làm người ta không thể nào đoán ra.
Biểu tình trên mặt An Cẩn bắt đầu vặn vẹo, “Tôi hỏi cô ta, có phải bởi vì gia đình chúng ta giàu có nên cô ta mới cố ý tiếp cận chị hay không, có phải muốn đạt được gì từ trên người chị hay không, muốn bao nhiêu tiền mới có thể không đánh chủ ý lên người chị đây, chị có đoán được biểu tình trên mặt cô ta phong phú đến cỡ nào không, nước mắt cũng không dám rơi xuống, lắc đầu liên tục, nói không có, bộ dáng đáng thương, tôi nhìn thấy cũng rất đau lòng, không nói không đợi chị trở về cô ta nói cô ta phải đi về, cách thời điểm chị trở về không đến 1 phút.”
Những lời nói đó, cô đều nghe được, phát sinh chuyện gì, cũng đều đã biết.
Cho dù An Nhiên nghe xong những lời này, vẫn là như trước không có biểu tình gì khác, chỉ có một bộ dáng thản nhiên “Cô nói xong rồi? Nói xong tôi trở về phòng đây.”
Lưu lại một câu, An Nhiên lập tức đi về phía trước, chỉ để lại An Cẩn căm giận không cam lòng , đứng ở tại chỗ nghiến răng nghiến lợi.
Dung nhi là người ngay thẳng thiện lương như vậy, đều nghĩ cuộc sống vô cùng đơn giản ngay thẳng, lại nói cậu ấy làm sao có thể tiếp xúc đến những cái đen tôi âm mưu như thế, nếu không phải cô, có lẽ Dung nhi vẫn sẽ có cuộc sống vô cùng hạnh phúc, thực xin lỗi, để cho cậu phải chịu đựng những cái dơ bẩn đó, thực xin lỗi, lúc cậu thương tâm nhất tớ không thể ở bên cạnh cậu được, thực xin lỗi, về sau tớ không thể cùng cậu nói đùa với nhau được nữa rồi.
Không biết vì sao trước mắt bắt đầu mơ hồ…..
“An Nhiên, tôi chán ghét cậu!”
“Về sau tôi sẽ không bao giờ chơi với cậu nữa!”
“Cậu cách xa tôi ra một chút! Đừng có tới tìm tôi!”
“······ “
Vì sao, vì sao mọi người đều rời bỏ cô, vì sao không ai muốn chơi với cô, bởi vì tâm đã bị thương tổn, vì bảo hộ chính mình, mới bất hòa với cô đi.
An Nhiên thoải mái cười, nếu như vậy sẽ không bị thương tổn nữa rồi, liền xoay người rời đi.
Đáng chết, An Nhiên hiện tại càng ngày càng làm cô không rõ cô ta đang nghĩ gì,từ trước đến giờ cô ta chỉ biết trốn trong góc phòng, cho dù thương tâm, cũng chỉ một người vụng trộm khóc thầm, như bây giờ là sao, rốt cục là biết không có người nguyện ý tiếp cận mình, cho nên mới không có cảm giác sao?
An Cẩn nhìn bóng dáng bình tĩnh phía trước mà phỏng đoán, từ khi Dư Lãng cứu An Nhiên từ trong hồ lên, khi đó đã bắt đầu trở nên không giống với trước kia, duy nhất không thay đổi, là vẫn đáng ghét như vậy!
“Nhị tiểu thư, bên ngoài có một nữ sinh nói là bạn học cô muốn tìm cô.” Nữ giúp việc nhìn thấy trong đại sảnh không một bóng người liền hướng đến tầng lầu kêu một tiếng.
An Cẩn bên tai nghe được thanh âm mới lấy lại tinh thần, lấy lại một bộ dáng thiên kim tiểu thư ôn nhu hiền lành, nhẹ giọng nói, “Để cậu ấy lại đây đi.”
“Vâng, nhị tiểu thư.” Nữ giúp việc đáp lại, nghĩ, nhị tiểu thư là người dễ nói chuyện nhất ở đây, có đôi khi, Tôn bá không tự cho phép được, đến nói với nhị tiểu thư, chỉ cần nhị tiểu thư đáp ứng, việc này xem như là thành, cho nên đại bộ phận người hầu ở đây đối với nhị tiểu thư đặc biệt tôn kính.
Sau khi phân phó nữ giúp việc xong, An Cẩn nghĩ đến người tìm đến cô là ai, ở trong trường học tuy rằng cô cùng bạn học quan hệ rất tốt, nhưng mà người có thể đến nhà tìm cô, cô thật đúng là không xác định sẽ là ai, nếu nữ giúp việc không nói là nữ sinh, người thứ nhất cô nghĩ đến chính là Dư Lãng, nếu không phải Dư Lãng , là ai cũng đều không có vấn đề gì.
Ngay tại lúc An Cẩn ngồi trên sô pha nghĩ tới ai sẽ đến tìm mình, thì nữ giúp việc dẫn một nữ sinh đến đây, bất quá ở phía sau nữ sinh còn đi theo một nam sinh.
Dư Lãng! An Cẩn cơ hồ là từ trên sofa mà bật dậy, hắn thật đúng là một cơ hội cũng không bỏ qua, liền đuổi tới nhà cô.
“An Cẩn, tớ……” Thước Phỉ sợ hãi kêu người đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, muốn mở miệng giải thích, người khác không biết An Cẩn là cái dạng người gì, tất cả đều cho rằng cô ấy là người ở chung rất tốt, nhưng mà cô biết a, nếu chọc An Cẩn mất hứng, kết cục tuyệt đối là thảm, rất thảm.
“Cô trước đi xuống đi, nếu ba mẹ trở lại, trước lại đây nói cho tôi biết một tiếng.” An Cẩn phân phó nữ giúp việc xong, hoàn hảo hiện ở nhà chỉ có cô cùng An Nhiên, ba mẹ đều không ở nhà.
“Vâng, nhị tiểu thư.” Nữ giúp việc lên tiếng, liền lui xuống, trong lòng còn kỳ quái , như thế nào nhị tiểu thư không có phân phó cô châm trà? Cái nam sinh kia, cô đã gặp qua, là tiểu thiếu gia lần trước đã tới đây ăn cơm, hẳn là cùng nhị tiểu thư rất thân đi.
Toàn bộ trong đại sảnh cũng chỉ có ba người bọn họ, nếu không tính người đang ở trên lầu.
“An Cẩn, không phải tớ muốn đến, là Dư Lãng luôn làm phiền kêu tớ dẫn đến, cậu cũng biết, hắn là anh họ của tớ, tớ thật sự rất khó mở miệng cự tuyệt hắn.” Đúng vậy, người mà năm năm đều đứng ở vị trí thứ ba toàn trường này chính là anh họ của cô, bất quá không có mấy người biết rõ quan hệ của cô cùng Dư Lãng, nhưng An Cẩn lại biết, cô cũng không giấu diếm được.
Thước Phỉ thật cẩn thận đánh giá người đang ngồi trên sô pha, cô biết làm như vậy sẽ chọc An Cẩn tức giận , nhưng mà chỉ vì như vậy mà An Cẩn từ nay về sau không còn để ý đến cô nữa, kia cô tình nguyện không giúp đỡ người anh họ này, dù sao hắn hiện tại cũng không có điểm giá trị lợi dụng nào.
“Chuyện này không liên quan đến Thước Phỉ, là tớ ép cậu ấy mang tớ đến đây.” Dư Lãng cũng nhanh chóng giải thích, hắn không nghĩ bởi vì hắn mà hai người xảy ra hiểu lầm gì không cần thiết.
An Cẩn nắm chặt sô pha, thật sự là ngu xuẩn, tự chủ trương mang người lại đây, cho dù trong lòng cô hận đến chết, nhưng là trên mặt vẫn là nụ cười như trước không chê vào đâu được “Làm sao có thể trách cậu, chỉ là không biết hai cậu đến tìm tớ có chuyện gì sao?”
Dư Lãng thả lỏng tinh thần, An Cẩn ở trường học nổi tiếng là người rất tốt, tuy rằng hôm kia cô vẫn cố ý tránh hắn, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không phải là người dễ dàng giận chó đánh mèo người khác, ở trong lòng Dư Lãng, An Cẩn chính là nữ thần của những nam sinh ở trường, xinh đẹp thiện lương.
Mà Thước Phỉ đứng ở một bên không nói lời nào không cho rằng như vậy, lúc trước cô cũng nghĩ rằng An Cẩn là người sống chung rất tốt, đối mỗi người đều rất hòa đồng, ra tay rất hào phóng, cậu ấy tùy tay là tặng người khác loại hàng hiệu cao cấp nhất, giới hạn của cậu ấy, nếu không có chuyện của An Nhiên, cô có lẽ vẫn cho là như vậy.
“An Cẩn, chuyện trường học, tớ cũng không biết sẽ biến thành như vậy, hơn nữa, nếu tớ biết cậu, cậu….. tớ…..liền không có chuyện sau này.” Dư Lãng hàm hồ đem những từ trung gian quan trọng nhất không nói ra, hai má nhiễm một tầng đỏ ửng, đây là cái thời kỳ thanh xuân nôn nóng, là thời điểm tình cảm hình thành rất thuần khiết. (Lucifer: Ôi trời…đỏ mặt nữa chứ, gớm!)
Ánh mắt Thước Phỉ lập tức nhìn qua Dư Lãng, ngày trước cô cũng không có ở đó, nói thật cô cũng rất muốn biết nguyên do câu chuyện, nhưng mà vừa nhắc với An Cẩn một chút, An Cẩn liền có vẻ mặt mất hứng, sau đó, cô cũng không dám hỏi lại.
An Cẩn vừa nghe Dư Lãng nhắc đến chuyện này, tức giận trong lòng liền không thể áp chế, trên lưng cô còn đeo bám vết bẩn như vậy, cho đến bây giờ, trong những buổi tụ hội cô đều không dám xuất hiện, sợ nghe được người khác đồn đãi cô thích Dư Lãng!
“Tớ nghĩ cậu có phải đã hiểu lầm cái gì rồi hay không, tớ với cậu chỉ đơn thuần là bạn bè, tớ không biết vì sao ở trường lại đồn đãi như vậy, chúng ta bây giờ chỉ còn là học sinh, nên lấy việc học mà làm chủ, không nên có những tâm tư khác, cho nên nhất định là có người đã hiểu lầm.” Nói xong, ánh mắt An Cẩn sắc bén bắn đến Thước Phỉ ở một bên, người này thực thành sự không có bại sự có thừa, không làm đổ An Nhiên, ngược lại còn chọc cho cô một thân chuyện.
Trên người tựa như bị thiên đao vạn quả, Thước Phỉ rụt cổ lùi lại phía sau, chuyện kia cũng không phải là do cô truyền đi, nhìn cô bằng đôi mắt khủng bố như vậy làm gì, từ sau khi chuyện kia xảy ra đều dùng ánh mắt như vậy mà nhìn cô.
Dư Lãng thật không ngờ An Cẩn lại đem chuyện này phủi sạch như thế, hắn tin tưởng những lời An Nhiên nói, An Cẩn có chút đặc biệt với hắn, bằng không An Cẩn cũng sẽ không làm nhiều chuyện như vậy, có lẽ cô còn xấu hổ nên không nhận đi.
“Những lời đàm tiếu ở trường học, cậu không cần phải lo lắng, tớ có thể giải thích ở trước trường rằng là tớ thích cậu trước.” Dư Lãng ôn nhu nhìn cô gái trước mắt, cô nhỏ bé như thế nhưng lại phải gánh chịu tất cả những lời đồn thổi ở trường, hắn như thế nào không biết. Với lại ở trường học không biết có bao nhiêu người thích An Cẩn, chỉ cần được nhìn thấy cô, họ tình nguyện đi đường vòng để có thể đi qua trước mặt cô, cho nên nếu nói hắn thích cô cũng không phải không ai tin.(Lucifer: Lúc trước còn bảo là thích An Nhiên, đúng là cái loại người thay đổi xoành xoạch!)
Một sự tình nguyện có đôi khi là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn, Dư Lãng đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình không phát hiện ra rằng, người mình đang nói đến lại giơ lên ý cười châm chọc nhợt nhạt.
“Dư Lãng, tớ nghĩ cậu thật sự hiểu lầm rồi, tớ đối với cậu chỉ là bạn bè, bởi vì cậu là anh họ của Thước Phỉ nên tớ mới thân cận với cậu hơn những người khác thôi.” Thích Dư Lãng? Đây là chuyện cười buồn cười nhất cô từng được nghe, hắn dựa vào cái gì để cô thích hắn chứ.
Tới mức này rồi, mà cô vẫn còn phủ nhận, điều này làm hắn thật sự bị đả kích trầm trọng, ba người bọn họ thành cái đích để mọi người đàm tiếu rồi, trải qua ngàn lần nói dối cũng sẽ biến thành sự thật, nếu là ngươi ngươi có tin hay không, thật hiển nhiên Dư Lãng lựa chọn tin tưởng. Và tất nhiên trong lòng Dư Lãng đã nhận định An Cẩn thích hắn.
“Tớ không tin, nếu cậu không thích tớ thì vì cái gì cậu lại vì tớ mà thức trắng để gấp 365 ngôi sao may mắn, thậm chí cơ thể chịu không nổi đến mức ngã bệnh.” Dư Lãng ném ra một lý do cực kỳ có trọng lượng a, nói tóm lại cô nói cô không thích hắn, hắn không tin!
An Cẩn nghe nói như thế, sắc mặt bắt đầu không tốt lắm, cô vẫn luôn có cảm giác chuyện này là do một tay An Nhiên bày ra, nhưng mà chính An Nhiên cũng không biết chuyện sẽ thành ra như thế này.
“Tớ tại vì An Nhiên buồn rầu không biết tặng cho cậu quà gì mới tốt, tớ mới đưa ra chủ ý này, nhưng An Nhiên học không được, làm cũng chậm, hơn nữa cậu đã cứu chị ấy còn ôn tập cho chị ấy, chị ấy đại khái là muốn tặng cho cậu một món quà thật có ý nghĩa, tớ lại không muốn An Nhiên buồn cho nên mới giúp thôi.” An Cẩn lời nói tình thâm ý trọng, một bộ người tốt không muốn nhìn người khác khổ sở.
Chỉ có mình Thước Phỉ biết là không phải như vậy, nội tâm không hiểu sao rùng mình một cái, cô biết An Cẩn không thích người chị An Nhiên của mình, hiện tại nghe như vậy thì liền biết là không phải không thích đơn thuần như vậy mà thực chất là chán ghét, An Cẩn giúp An Nhiên tuyệt đối không phải là một mảnh hảo tâm!
Nghe được tất cả sự thật, Dư Lãng á khẩu không nói nên lời, An Cẩn không thích hắn? Chỉ là vì không muốn An Nhiên khổ tâm cho nên mới không ngại mệt nhọc mà gấp ngôi sao, mà hắn lại không điều tra rõ, lại hiểu nhầm rằng người ta thích hắn, chiếc bình thủy tinh mà hắn đặt ở đầu giường kia chính là bằng chứng hắn lòng tham không đáy!
Một việc tràn đầy sự dối trá và lừa gạt, đến cuối cùng khi biết được kết quả chính là cơn ác mộng.
“Còn có chuyện gì không?” An Cẩn nhìn người kia một bộ dáng nhục nhã, tâm tình tích tụ bao lâu nay mới có thể giải tỏa, bắt cô ngậm bồ hòn làm ngọt, đừng mơ tưởng ai cũng có thể sống sung sướng.
Dư Lãng hiện tại đầu óc trống rỗng, hết thảy ý nghĩ đều trở nên hỗn loạn, hắn như đang lâm vào cơn ác mộng.
Nhìn người bên cạnh bị đả kích mà ngốc lăng, vô luận như thế nào cũng không nhớ ra nổi hôm nay đến An gia rốt cuộc là vì cái gì, kỳ thật cô mạo hiểm giúp Dư Lãng mà chọc giận An Cẩn tất cả là vì đổng sự trưởng của Vinh Huy Quốc tế – dượng của cô. Gia đình cô chỉ là gia đình bình thường, nhiễm nhiên những món đồ xa xỉ cô mang ra là dì cho cô, nến dượng ngã xuống thì chẳng phải tương lai của cô sẽ không còn gì nữa sao?
“Anh họ, anh họ, An Cẩn đang hỏi anh còn chuyện gì nữa hay không kìa, lần này anh đến đây không phải để giúp dượng sao.” Thước Phỉ hảo tâm nhắc nhở người nào đó đang rối loạn, tuy rằng cô cũng muốn nghe bát quái chuyện này, nhưng cái cô cần không phải là chuyện này.
Vừa nghe thanh âm nhắc nhở Dư Lãng liền giật mình nhớ lại, đúng vậy, hôm nay hắn đến đây là có chuyện quan trọng hơn, vừa nhìn thấy An Cẩn hắn liền quên mất mọi chuyện.
“An Cẩn, hôm nay tớ tới đây là có chuyện khác, hi vọng cậu có thể giúp.” Dư Lãng thẳng thắn thừa nhận, không lúc nào hắn nghiêm túc hơn lúc này cả, nghĩ đến tình huống trong nhà, hắn không đành lòng để ba mẹ bôn ba mệt nhọc, vì chuyện này mà suy nghĩ một đêm như già đi mấy tuổi, trong khi đó hắn lại không làm gì được.
Dư Lãng được coi là vương tử (hoàng tử) ở trường học đột nhiên có biểu tình như vậy, chắc hẳn là có chuyện gì khó khăn.
“Trước hết cậu hãy nói xem là chuyện gì đã, nếu tớ giúp được, nhất định sẽ giúp.” Nhìn thấy Dư Lãng khẩn trương cùng vẻ mặt trầm trọng, trong lòng cô loáng thoáng hiểu ra được là chuyện gì.
Nghe được lời này của An Cẩn, Dư Lãng như được tiếp thêm hi vọng “Chuyện là vầy, công ty nhà tớ xoay chuyển nguồn vốn có chút khó khăn, lần trước cùng An thị bàn bạc hình như không giống với lần này, nên tớ đến đây để xin nhờ chú An giúp đỡ.”
Chuyện ở nhà, hắn cũng chỉ nghe đại khái, đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì, có chỗ nào khác nhau hắn cũng không rõ ràng lắm. Bất quá nếu là An thị, chắc là không có vấn đề gì đi, huống chi An gia còn từng mời gia đình hắn dùng cơm.
An Cẩn im lặng nghe Dư Lãng nói, trong lòng cười lạnh, thì ra là xảy ra chuyện này, đã như vậy còn muốn đến đây nhờ gia đình cô giúp đỡ đúng là mơ mộng hão huyền “Hiện tại tớ cũng không thể trả lời cậu bất cứ chuyện gì, dù sao chuyện kinh doanh tớ cũng không rõ lắm.”
“Cầu xin cậu đó, An Cẩn!” Trong lòng Dư Lãng vẫn luôn có một tia hi vọng cầu xin, chỉ cần một động tác nhỏ của An thị là có thể giúp công ty ba hắn vượt qua khó khăn lần này.
An Cẩn gật gật đầu tỏ rõ lập trường của mình, giúp đỡ? Cô sẽ…
Không biết tại sao, trái tim Thước Phỉ đột nhiên trầm xuống, có lẽ nhà Dư Lãng có tình cảnh như bây giờ, cũng có liên quan đến cô, nếu cô không giật dây Dư Lãng đi trêu chọc An Cẩn, thì sẽ không bị liên lụy, cũng không không đến nỗi đi cầu người như bây giờ.
Chuyện nên nói cũng đã nói, cầu xin cũng đã cầu xin, Dư Lãng và Thước Phỉ rời khỏi An gia, Thước Phỉ vẻ mặt không tốt, miễn cưỡng cũng có thể duy trì sự bình tĩnh.
“Anh họ, thật xin lỗi!” Thước Phỉ nói lời xin lỗi, cô không nên vì lấy lòng An Cẩn mà giật dây Dư Lãng cá độ.
“Không có chuyện gì, em cũng đã giúp anh rất nhiều rồi.” Dư Lãng nghĩ là Thước Phỉ đang nói chuyện hôm nay An Cẩn không đáp ứng giúp hắn, nhưng cô cũng đã cố gắng hết sức, không cần phải xin lỗi.
Nhìn thấy cánh cửa phía sau đóng lại, không khác với nhà hắn là mấy, nhưng lại nắm giữ vận mệnh gia đình hắn. Chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, nhà của hắn cũng sẽ vì kế sinh nhai mà chạy ngược chạy xuôi, hoặc, nháy mắt cũng có thể bị người ta bóp chết, quyền lực thật sự làm người ta đáng sợ đến mức đó.
Trong ngôi biệt thự, một thân ảnh đang vịn tay ở khúc ngoặc cầu thang, nhìn người rời đi, cũng yên lặng biến mất, trên mặt không có bất cứ một biểu tình gì, đối với chuyện cô tình cờ nghe được này, cô cũng không có gì ngoài ý muốn. Thước Phỉ và Dư Lãng là anh em họ, kiếp trước đóng giả là người yêu chủ yếu là muốn làm nhục cô, cho nên lúc cô thổ lộ, cũng không có nhiều người biết về bạn gái Dư Lãng, bọn họ thực đúng là dụng tâm, biểu muội vì biểu ca chắn hoa đào kiếp, lý do rất phù hợp.
Bất quá hiện nay bọn người Dư Lãng có phiền phức ập đến, lại đi nhờ An Cẩn giúp đỡ, cũng thực nhọc cho bọn họ suy tính một hồi.
An Nhiên nở nụ cười, cùng với thường ngày cũng không khác gì lắm, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy hàn ý lạnh như băng.
Buổi tối, vợ chồng An Tuấn Bình trở về, vừa ăn xong cơm chiều, An Cẩn liền tiến sát lại nói: “Ba mẹ, lúc chiều Dư Lãng có đến tìm con.”
“Hắn tới tìm con làm gì?” Từ Tuệ Linh vừa nghe thấy cái tên này, tức giận liền dâng trào, mấy ngày nay trong nhà nháo nhào cả lên đều là nhờ hắn ban, hắn còn dám đến đây.
An Tuấn Bình cơ hồ là theo bản năng nhìn về phía người vì chuyện này mà bị liên lụy nhiều nhất-An Nhiên, thời điểm hắn nhìn qua, chỉ thấy An Nhiên giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
“Hắn nói tình trạng của nhà họ hiện nay, cũng muốn nhà chúng ta giúp đỡ hắn.” An Cẩn vô hình hít sâu một hơi nói, tuy rằng cô cũng không muốn ở nhà nhắc tới cái tên Dư Lãng này, nhưng là Dư Lãng đã tới nhà, nếu cô còn không nói, tương lai ai lắm miệng nói một câu gì, vậy liền tạo phiền phức cho cô rồi.
Hừ, Từ Tuệ Linh như vừa nghe được yêu cầu vô lễ gì đó, hừ lạnh một tiếng, “Hắn cũng không biết xấu hổ mà mở miệng, nghĩ rằng chúng ta dễ khi dễ vậy sao? Hai đứa con gái đều bị hắn biến thành như vậy, hắn cho rằng hắn là cái gì chứ, nhà bọn họ bị như bây giờ là đáng.”
Hai đứa con gái, một đứa thì tạm nghỉ học, một đứa thì chọc người bàn luận, đây là chuyện gì chứ, hào môn thế gia thì thiếu gì chuyện tán gẫu, cái gì mà hai chị em gái vì một chàng trai mà thế này thế kia, còn ít sao? Theo như bà thấy, Dư gia phải bị dạy dỗ một chút! Nếu không một ngụm khẩu khí này bà nuốt không trôi.
“Tuấn Bình, em thấy cái Vinh Huy Quốc Tế kia không còn quan trọng để tồn tại, chỉ làm người khác ngột ngạt thôi.” Từ Tuệ Linh ở trên bàn cơm nói một câu liền quyết định vận mệnh của một nhà.
An Tuấn Bình hiển nhiên cũng nghĩ như thế, làm hại ông thấy thiếu thiếu cái gì với An Nhiên, Vinh Huy Quốc Tế cái gì, trực tiếp tuyên bố phá sản là vừa.
Tình huống hiện tại là vậy, còn nhắc lại chuyện này, căn bản cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn chọc người ta phản cảm, nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách mình đã đem chuyện này nói ra, An Cẩn cũng không tiế tục mở miệng nhắc lại, dù sao việc Dư Lãng nhờ cô cũng đã làm, nếu không giúp được, vậy làm cho Dư gia chết nhanh mới tốt.
An Nhiên thấy chuyện đã nói xong, chuẩn bị đứng dậy đi ra.
“Đúng rồi, An Nhiên, con nghĩ muốn học gì?” Từ Tuệ Linh nhớ tới An Nhiên tạm nghỉ học ở nhà, nói muốn học cái khác, con gái học âm nhạc hay là vẽ tranh thành thạo một chút cũng tốt.
Học cái gì? Từ ngày đó đến giờ cô cũng chỉ nghĩ nghiên cứu bản kế hoạch kia cùng hợp đồng đi.
Từ Tuệ Linh thấy An Nhiên trầm mặc không nói, thì biết nó còn chưa nghĩ ra, “Không bằng giống như An Cẩn đi học dương cầm (piano) đi, về nhà còn có thể để An Cẩn dạy con.”
Nói xong, Từ Tuệ Linh trong mắt toát lên một tia đắc ý, An Cẩn hiện tại mới 14 tuổi, mà đàn dương cầm đã vượt qua cấp thứ bảy, hơn nữa thầy giáo dạy dương cầm đều nói An Cẩn rất có thiên phú, nhất định về sau sẽ đạt được thành tựu.
An Nhiên hơi nghiêng đầu, đàn dương cầm sao, kiếp trước cô cũng vụng trộm học qua một chút, bởi vì mẹ khi nhìn thấy An Cẩn đàn, đều mang theo mỉm cười, ngay cả ba ngày thường rất ít cười, cũng sẽ lộ ra nụ cười hiếm hoi, cho nên cô đã lén học, khi cô vừa học xong một bản, liền đàn cho ba mẹ nghe, cô biết cho dù mình có học, cũng sẽ không làm cho ba mẹ cười như An Cẩn, vì thế về sau cô bỏ dở, hiện tại thì sao, cô còn muốn học chăng?
An Cẩn nghe thấy mẹ cũng muốn cho An Nhiên học đàn dương cầm, trong lòng cô liền cười nhạo, cô chính là thiên tài giới dương cầm, cho cô ta học rồi biết tự ti, cô cũng không ngại.
“Không cần, con sẽ học cái khác.” An Nhiên cự tuyệt, mỗi ngày ở nhà nhìn thấy An Cẩn đã đủ, cô cũng không muốn thời gian ở cạnh An Cẩn càng gia tăng.
Không học thì không học, dù sao cũng có nhiều loại nhạc khí như vậy, vẽ cũng có thể, An Nhiên điềm tĩnh như vậy, học vẽ cũng rất thích hợp, “Vậy con muốn học loại nhạc cụ nào, hay là muốn học vẽ?” Từ Tuệ Linh lại hỏi.
An Nhiên tròng mắt chuyển động, liền mở miệng , “Học trà đạo.” (Lucifer: ^^Ta cũng rất thích nghệ thuật này a. Các nàng nàng nào thích nào!)
Trà đạo?
Tất cả mọi người hơi sửng sốt, học trà đạo, có thể cho người khác khen ngợi sao? Có thể khoe khoang với người ta sao?
“Con có cần suy nghĩ một chút? Này trà đạo……..” Từ Tuệ Linh hơi hơi nhíu mi, bà cũng không phải là phản đối, nhưng nói tán thành thì tuyệt đối không thể nói rõ.
An Nhiên lắc lắc đầu, khẳng định nói, “Con muốn học trà đạo.”
Cứ như vậy, người khác cũng không thể nói gì nữa, trà đạo tu thân dưỡng tính, cũng không thể có vấn đề gì, An Nhiên thường thường tính tình thản nhiên, cứ quyết như vậy đi.
“Mẹ và ba mấy ngày nữa sẽ có một bữa tiệc, cũng không thể giúp con được, để cho Tôn bá đưa con đi đến nơi kia đi.” Từ Tuệ Linh cũng không rối rắm về việc học cái gì nữa, giao phó cho Tôn bá một chút, chờ qua kỳ thi, nghỉ hè xong, lại vào trên trung học (hình như trung học phổ thông ở mình), mấy ngày nay coi như giải sầu đi.
An Nhiên lên tiếng, sau đó xoay người lên lầu .
Mấy ngày nay cơ hồ đều là như thế này, trừ bỏ thời gian ăn cơm, chính là ở phòng chính mình, cũng không có nói gì, nếu không thì cúi đầu, không thì nhìn nơi khác, ông rất hoài nghi có phải là ông đang nhìn thấy một hôn phách đang bay lơ lửng hay không! An Tuấn Bình có chút bực mình, cố tình còn chưa phát tác.
“Được rồi, Tuấn Bình, đứa nhỏ An Nhiên kia cũng không thích nói chuyện, anh không phải không biết, đừng tức giận nữa.” Từ Tuệ Linh điều hòa nói, một cái là con của chính mình, một cái là cha của đứa nhỏ, cha và con gái làm sao có thể hận nhau, tối thiểu nhà bà không được phép có!
Nghe thế, An Tuấn Bình mới thoáng thuận khí lại, đứa nhỏ này, hắn không thể nào thích được!
Đã trở về phòng -An Nhiên, đối với việc người khác có thích cô hay không, đã không thuộc phạm vi lo lắng của cô, hôm nay tuy đã gặp mặt với Tống Tiên Doanh, hợp đồng để lại, kế hoạch cũng đã lấy đến tay, bất quá cô cũng phải nhìn xem, phương diện này có tiêu cực gì, hoặc là vận dụng một chút không nhiều lắm của kiếp trước để sửa chữa, dù sao nhà xí nghiệp này, trong tương lai cũng là con rồng lớn, để các xí nghiệp khác tham khảo luôn là tổ tiên phong.
Ở cái nhà trệt bừa bãi nhìn không ra hồn không thể nhất nhất mặc định kết cấu trật tự bên trong, cũng như vậy vận hành bên trong của một xí nghiệp muốn phát triển, cô cũng không chuyên tấn công phương diện này, nếu cô muốn sản xuất, sử dụng công phu sẽ so với những cái khác tốt hơn nhiều.
Sau đó, người nào đó bắt đầu rất dụng công xem phương án kế hoạch.
Vài ngày tiếp theo, buổi sáng, An Nhiên cùng Tôn bá đi ra ngoài, buổi tối thì về lại phòng mình để nghiên cứu, không hiểu cái gì, cô sẽ hỏi Tôn bá một chút, dù sao Tôn bá cũng là nhân tài được An gia nhà chính huấn luyện nên, vô luận là về phương diện nào cũng đều đã học qua, chuyện buôn bán cũng tuyệt không ít, lại nói cô cũng không phải nói quá, khiến cho Tôn bá giúp cô làm một ít chuyện.
“Tiểu thư, đến giờ học trà đạo rồi.” Tôn bá cung kính mời cái người không để ý đến thời gian kia.
An Bình thế này mới giật mình nhìn đồng hồ, “Nha, đã đến giờ rồi a.”
Mỗi ngày đều là cùng thời gian mà đi, cùng thời gian mà về, nội dung học được đai khái cũng giống nhau, dưỡng thần (giữ trạng thái thăng bằng của của cơ thể và tâm lý), tâm tĩnh lặng quả thật là không tồi.
Lập tức hai người như mọi khi mà rời đi, mấy ngày hôm trước, ông đều cố ý hay vô tình mà tránh tiểu thư, đối với hắn mà nói, lời nói của tiểu thư trong thời gian ngắn ông không thể nào mà tiêu hóa được (lucifer: lúc trước An Nhiên hỏi Tôn bá chọn chủ rồi sao đó), trước không nói tiểu thư tuổi còn nhỏ, mới có mười mấy tuổi, một khi được nhận chủ, như vậy cuộc sống bình yên tuyệt đối là không còn nữa, hơn nữa người An gia nhiều như vậy, nếu muốn chọn chủ, tiểu thư quả thật chưa phải là lựa chọn tốt nhất, bất quá, mấy ngày trôi qua, tiểu thư cũng chưa từng nhắc lại nữa, tâm ông cũng dần được hạ xuống, không cần tìm lý do để tránh nữa, bất quá, vì cái gì trong lòng ông lại sinh ra một tia mất mát chứ?
Mấy ngày này đều là Tôn bá đưa cô đến nơi bảo dưỡng trà đạo, đối với chuyện của cô, trong nhà cũng chưa từng hỏi qua, cũng không cùng cô nói chuyện.
An Nhiên đi xuống xe, đối với biểu tình trốn tránh của Tôn bá cũng chưa qua khỏi mắt cô, “Đến giờ Tôn bá hãy đến đón tôi, mặt khác thời gian còn lại Tôn bá tự sắp xếp.”
Tôn bá im lặng, thứ này đều là như vậy, ông chính là phụ trách đúng giờ mà tiếp đón, tiểu thư đi vào chính là cả ngày, thời gian còn lại ông đều nhàn rỗi.
Dặn dò xong, An Nhiên đi về phía lầu các thoạt nhìn rất ấm áp kia, nhà này gọi là hội quán trà đạo, mặc dù ở nghiệp giới (giới cùng nghề) thanh danh không phải là cao nhất, nhưng mà hợp với mắt cô là được rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nơi này, cô liền quyết định sẽ học ở đây.
Vừa vào cửa, An Nhiên liền hướng mọi người gật đầu chào hỏi, những người khác cũng đáp lại.
“Nha, An Nhiên đến rồi, hôm nay vẫn sớm như vậy, so với cô giáo còn sớm hơn.” Ngay sau khi An Nhiên vào được một giây, cửa lại được mở ra, một người phụ nữ khí chất không tầm thường đi đến.
“Cô giáo Khổng, tốt!” An nhiên chào người phụ nữ ôn nhu trước mắt, Khổng Nhu, là cô giáo của cô, người cùng tên rất giống nhau, ôn nhu thuần chất.
Khổng Nhu nhìn thấy học trò so với mình còn đến sớm hơn, trên mặt ý cười càng sâu sắc, cô bé này, thiên phú rất tốt, là học trò tiếp thu nhanh nhất của mình, chỉ cần một lần, liền cả quá trình sẽ chỉ có một ít lỗi nhỏ nhất, bà thích An Nhiên chính là vì nhìn cô bé cảm thấy rất thoải mái, không có dáng vẻ phách lối, cũng không quá lãnh ngạo (kiêu ngạo, lạnh lùng), không giống như những đưa con gái thời bây giờ, trong nhà có vài đồng tiền, thực sự cho rằng mình là công chúa cao cao tại thượng.
“Con mỗi ngày đều đến sớm như vậy, làm hại ta còn tưởng rằng mình đến muộn đây này.” Khổng Nhu cười tủm tỉm đến gần An Nhiên, bàn tay thật tự nhiên khoát lên nơi bà đã dự tính trước.
Đầu An Nhiên!
Trên đỉnh đầu truyền đến độ ấm, làm cho An Nhiên có chút giật mình, trong ấn tượng của cô, không ai từng có làm động tác như vậy với mình, khi còn bé, cô rất khát vọng mẹ sẽ xoa đầu mình, hiện tại cuối cùng cũng được như nguyện, nhưng lại không phải là mẹ mình.
“Là con đến sớm thôi.” An Nhiên không chút dấu vết lui lại, chưa từng có không có nghĩa là nhất định sẽ phải có, hơn nữa cô cũng không còn bé nữa rồi.
Khổng Nhu tức giận thu tay lại, đứa nhỏ này luôn luôn là một bộ dáng thản nhiên, đối với ai cũng không nóng không lạnh, chỉ là, bà sao lại càng xem càng thích vậy chứ.
“Được rồi, con vào trước đi, ta để đồ này nọ xuống sẽ ra.” Khổng Nhu vẫn là cười tủm tỉm nói, bà mới không thèm quản đứa đáng nhẽ nên đến trường học đối phó với kỳ trung khảo lại làm sao ở câu lạc bộ này đâu.
An Nhiên mỉm cười gật đầu, lúc này câu lạc bộ trừ cô ra, không thấy có học trò nào có mặt, An Nhiên quen thuộc đi hướng các gian, yên lặng chờ cô giáo tới.
Cũng không quá lâu, Khổng Nhu đi đến, nhìn thấy người đang yên lặng không biết đang suy nghĩ cái gì, bà cảm giác được ánh mắt cô bé này mang theo đau thương, ở tuổi này một chút sức sống cũng không có, dáng vẻ hoàn toàn không giống cái tiểu tổ tông ở nhà bà kia, kém chút nữa là không đem cái nhà hủy đi, đồng dạng là con gái, sao mà chênh lệch lớn như vậy chứ.
“An Nhiên, không để con đợi lâu đi, nơi này có mấy tờ tạp chí, nhàm chán có thể xem, đều là những tạp chí hợp với tuổi con đó.” Khổng Nhu tùy tay cầm lấy một tờ tạp chí, trên bìa hé ra khuôn mặt soái ca chết người không đến mạng.
“Lại là hắn nữa, gần đây đều là tin tức của hắn.” Khổng Nhu thấy trên bìa tạp chí khuôn mặt ngôi sao nam, cảm khái một tiếng, cái tên này từ khi tiến vào làng giải trí, chuyện xấu không ngừng nghỉ tung ra, hôm nay không phải là cùng cái sao nhỏ, ngày mai chính là cùng cái nữ minh tinh, chuyện yêu đương nhăn nhít này, thế nhưng người chỉ mới hai mươi tiểu thanh niên, thói đời ngày nay a.
An Nhiên đối với mấy cái chuyện này không có hứng thú gì mấy, đúng lúc này, chi bằng ngủ cho rồi, “Cô giáo, nếu người còn muốn tiếp tục xem, con có thể chờ người, không có vấn đề gì.” Cô hiện tại nhiều nhất chính là thời gian.
“A? Không cần không cần.” Khổng Nhu có chút nuối tiếc buông tờ báo trong tay, bà còn rất muốn xem một chút, bất quá không thể so sánh với đệ tử bà thích nhất được, vẫn là nên nhịn xuống.
An Nhiên không nói cái gì nữa, giống như bình thường, ngồi ngay ngắn trước trà cụ, cũng đợi người đối diện chỉ dạy những thứ cần học.
Vừa chạm đến trà cụ, vẻ mặt Khổng Nhu cũng ôn hòa hơn vài phần, trà đạo không chỉ là một chuyện uống trà, mà còn là tu thân dưỡng tính, trà đạo từ thời cổ đại vẫn được lưu truyền cho đến bây giờ, trải qua nhiều năm trầm tích cùng Nhật hóa hun đúc, văn hóa trà vẫn không còn chỉ là trà, thưởng trà, thính trà, ẩm trà đơn giản như vậy nữa.
Trầm hương thắp sáng, một làn hương khói lượn lờ phiêu ra, một mùi thơm mát thản nhiên truyền đến, uống trà chú ý nhất là tâm tình, loại lư hương này có thể an thần, còn có thể tằng thêm trà thú. Bây giờ cô giáo chính là đang giảng giải trà đạo quê hương Trung quốc, những trà đạo của quốc gia khác, cũng chính là xuất phát từ Trung Quốc, chỉ cần đem cái gốc học giỏi, những cái khác cũng sẽ na ná giống nhau.
Khổng Nhu chậm rãi giảng dạy cách sử dụng của mỗi loại trà cụ, sau đó nói ra những hạn mục cần chú ý, An Nhiên thì chăm chú lắng nghe, ở lúc giảng giải trà cụ, sẽ dừng một chút nơi trà cụ đó.
Cả không gian lúc này chỉ có hai người bọn họ, thời gian buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua, Khổng Nhu nghe thấy chuông báo mình cài vang lên, liền biết là đã đến trưa, cả buổi sáng nghe bà lẩm ba lẩm bẩm, không biết An Nhiên có cảm thấy phiền hay không.
“An Nhiên, có cảm thấy buồn hay không? Có ý kiến gì cần hỏi nữa không?” Khổng Nhu thu dọn trà cụ, lập tức lên tiếng, một phút đồng hồ cũng không nguyện buông tha cơ hội ở chung với An Nhiên.
“Không, cô giáo dạy rất tốt, rất kỹ càng!” An Nhiên chi tiết nói, quả thật, Khổng Nhu cố ý đưa ra những chỗ cần thiết, làm cho người ta phi thường rõ ràng.
Nghe thấy lời khích lệ, Khổng Nhu bật cười càng ôn nhu, thật tốt, được khích lệ, bất quá, hình như bà đã quên bà mới chính là cô giáo, nên không cần được học trò khích lệ.
“Nghỉ ngơi một chút rồi đi ăn cơm trưa, buổi chiều lại tiếp tục học.” Khổng Nhu đã hoàn thành xong khóa học buổi sáng này, cả một buổi sáng không ngừng nghỉ, nhưng mà bà không hề thấy mệt, ngược lại lại cảm thấy thư sướng, cũng không biết có phải vì có An Nhiên hay không.
“Vâng, con đã biết, cô giáo Khổng.” An Nhiên bắt đầu thu dọn đồ của chính mình, thầm nghĩ, giữa trưa ăn một chút gì cái đã, Tôn bá mỗi sáng đều đưa cô đến đây, chiều lại thì đón cô về, thời gian giữa trưa, đều là tự cô giải quyết. Kỳ thật thời gian này về nhà cũng được, chẳng qua là cô không muốn ở nhà thôi, ở bên ngoài ngược lại được tự tại hơn.Thu dọn xong, hai người đều cùng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“An Nhiên à, hôm nay giữa trưa con tính toán đi ăn cái gì?” Khổng Nhu thấy An Nhiên phải đi, mở miệng hỏi, mấy ngày nay bà nhìn ở trong mắt, cho dù hiện tại là đứa trẻ độc lập, cha mẹ cũng không thể yên lòng con mình được (Lucifer: vậy sao?)
Thế nhưng con mình đang ở bên ngoài mà cho tới bây giờ bà cũng chưa nhìn thấy cha mẹ đứa trẻ này tới.
“Con còn chưa biết.” Xung quanh đây nơi để ăn cơm trưa cũng không ít, tùy tiện ăn đại ở nơi nào đấy là được, chỉ là một bữa trưa, cô cũng không quá yêu cầu cao.
Thái độ không sao cả này, làm Khổng Nhu có chút đau lòng, đứa nhỏ này đứng là trưởng thành nhanh, xem bộ dáng nhỏ nhỏ của nó, nên ăn nhiều một chút mới được.
“Nếu không đi ăn cùng cô đi? Cô hôm nay có mang theo cơm.” Đối với lời mời này, An Nhiên không có nghĩ nhiều đã cự tuyệt, “Không cần, cô giáo, con đi trước.” Nói xong, An Nhiên đi ra, cô giáo Khổng rất tốt, mấy ngày nay cô đã cảm giác được, là một người ôn nhu, chính là đối với học trò bọn họ mà cũng quan tâm như vậy, chắc đứa nhỏ của cô giáo rất hạnh phúc đi.
Bị cự tuyệt – Khổng Nhu mang theo một chút đau thương cùng mất mác, bà làm như vậy có khiến cho đứa nhỏ không thích không? Trong nhà cũng vậy, bà quả là một người thất bại.
Với người này, bà sẽ không buông tha! Tình mẫu tử không ngừng dâng trào, tạo nên một tầng quang mang dịu dàng như hòa, đem chính tình mẫu tử của mình cấp đứa nhỏ mình thích, chẳng qua người nào đó bây giờ không biết mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận