Rời khỏi An gia, An Nhiên cùng An Tuấn Bình ngồi trong xe, cả hai đều không mở miệng nói chuyện, không khí cực kỳ quỷ dị, trong khi cả hai đương sự không ai nhận ra. Lái xe qua gương chiếu hậu liếc mắt một cái nhìn cặp cha con phía sau, không khỏi rùng mình một cái. Hắn chưa bao giờ gặp cặp cha con nào kỳ quái đến vậy, cha nghiêm khắc đến dọa người, con thì coi như cái gì cũng không thấy, trên mặt hình như còn … cười?
An Nhiên làm sao không phát hiện người lái xe đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn hai người, vì tự ti cho nên cô rất mẫn cảm với mọi chuyện bên ngoài, chỉ một cử động nhỏ cũng đủ làm cô cứng người đề phòng. Xem ra, người lái xe này, lòng hiếu kỳ quá cao rồi.
“Hừm!” An Tuấn Bình cau mày, nhắc nhở người lái xe hành vi không phù hợp. Ông không phải là khỉ ở vườn thú mặc cho người ta dòm ngó.
Người lái xe rụt cổ lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, chuyên tâm lái xe, cho dù là cha con họ kỳ quái cũng là chuyện của họ, hắn còn muốn nuôi vợ con hắn.
Có chuyện này làm nhạc đệm, không khí trong xe dịu hơn chút ít, đây là lần đầu tiên cô cùng ba gần gũi, đổi lại là trước kia, cô nhất định là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ) hưng phấn nửa ngày. Nhưng giờ đây, cô đã không còn tâm tư để ý chuyện này nữa, cẩn thận như vậy làm cô rất mệt mỏi. An Nhiên thu lại ý cười, đem tầm mắt dịch ra ngoài cửa sổ.
Ngược lại với An Nhiên, An Tuấn Bình có chút không được tự nhiên, nhíu chặt mi lại, đi cùng con gái thế này lại làm cho ông mất tự nhiên, nói ra không sợ người khác cười đến rụng răng.
“Nghe mẹ con nói, con hôm qua khóc rất thương tâm? Là trách chúng ta ít quan tâm đến con sao?”
Rõ ràng là cha cùng con gái nói chuyện, lại giống như người trên kẻ dưới chào hỏi nhau, An Nhiên thu hồi tầm mắt, nụ cười nhẹ trên môi chưa bao giờ tan biến “Con gặp ác mộng, thấy cả ba và mẹ đều không cần con, đem con đuổi ra ngoài, tỉnh lại thấy mẹ mới biết là mình gặp ác mộng.”
An Tuấn Bình nghe xong sửng sốt, ông không biết nên nói tiếp thế nào, an ủi nói chuyện này không có khả năng xảy ra, đó chỉ là ác mộng. Nhưng mấy năm nay ông không hề quan tâm tới nó, nói ra, ai tin? Những lời này, ông không biết phải mở miệng ra sao.
Nháy mắt không khí trong xe càng thêm trầm trọng, An Nhiên không cho là đúng, lại đem tầm mắt hướng ngoài cửa sổ, dường như có gì đó ngoài kia hấp dẫn ánh mắt cô.
Lái xe cảm thấy tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài rồi, dùng sức nhấn ga, ý định nhanh chóng đến nơi, chấm dứt cái màn quái dị này.
Không bao lâu đã đến cửa trường học, nhanh hơn rất nhiều so với mọi hôm.
An Nhiên từ đầu tới cuối không thể hiện ra chút không tự nhiên nào, mở cửa xe, đối với người đang ngồi trong xe là An Tuấn Bình chào tạm biệt, rồi sau đó đóng cửa xe. Khác là lần này cô không có nhìn theo xe rời đi, mà xoay người đi về phía cổng trường, tất cả đều rất tự nhiên.
Lúc này An Tuấn Bình mới quay đầu, nhìn người ngoài cửa sổ, ông ở thương trường dốc sức nhiều năm, mọi hạng người ông đều thấy qua, lại chưa ai mang lại cho ông cảm giác như vậy, cái gì cũng không nói, làm cho ông cảm giác không được tự nhiên, là ông trước nay không để tâm đến, nên thấy áy náy?
Áy náy? Có thể ư? Nghĩ vậy, An Tuấn Bình mi nhíu càng chặt, mở miệng thanh âm trầm thấp “Lái xe!”
An Nhiên đi vào lớp, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, từ sau khi tốt nghiệp, cô chưa từng quay lại nơi này, bởi vì nơi đây lưu lại cho cô ký ức không tốt đẹp, cô không muốn nhớ lại.
Bước trên con đường quen thuộc, rất nhanh sẽ đến lớp của cô, ban 4, nhìn tấm bảng lớp quen thuộc kia, tất cả làm cho cô cảm thấy giống như giấc mộng, hay ,hiện tại chính là mộng. Trong lúc nhất thời chính cô cũng không thể nào phân biệt rõ ràng, nhưng bất quá đã không còn quan trọng nữa.
“An Nhiên, sao cậu lại ngẩn người ở đây, còn không mau chạy vào, rất nhanh sẽ vào học rồi đó, nếu cậu còn không vào mà để cho lão thái gia kia bắt được thì chỉ có chết.” Một nữ sinh tóc ngắn, khó hiểu nhìn người đứng ở cửa, tốt bụng nhắc nhở.
Lão thái gia là tên gọi bọn họ đặt cho chủ nhiệm lớp, trong ban, không ai nói đến ông mà không thầm nghiến răng nghiến lợi, bây giờ lại thấy thật thân thiết.
Nữ sinh tóc ngắn nhìn người đứng ở cửa yên lặng cười, có chút khó hiểu, cô không cảm thấy câu nói vừa rồi có gì buồn cười nha, bất quá, An Nhiên hôm nay thật khác, không đợi nữ sinh kia nghĩ xong, một âm thanh trong trẻo vang lên.
Nữ sinh kia nghe thấy tiếng chuông như nghe thấy âm thanh đòi mạng, lạnh run một cái, nhanh nhạy kéo An Nhiên vào phòng học, nói giỡn, thủ đoạn của lão thái gia người bình thường làm sao chịu nổi, các cô vẫn tự biết lượng sức, không thể đem thân thể mình đi đùa.
An Nhiên bị kéo chạy về phía trước , Dương Dung Nhi một chút cũng không hề thay đổi, vẫn hấp tấp vội vàng như trước.
Theo tiếng chuông vang lên, các bạn trong lớp lục tục đi vào đầy đủ, không ít người nghe tiếng chuông mà chạy vào lớp. Bọn họ đều biết lão thái gia lợi hại, hận không thể có bốn cái chân để nhanh nhanh vào lớp, tiếng chuông vừa dứt họ đã tới cửa phòng.
Qủa nhiên, một khắc khi tiếng chuông vừa dứt, lão thái gia không biết từ nơi nào đi ra, liền xuất hiện,trình độ này khiến mọi người trong trường phải khâm phục.
Lão thái gia là chủ nhiệm lớp các cô, tên là Thái Hồng, dạy học hơn 30 năm, năm nay cũng đã hơn 50, dạy Toán, tính nghiêm khắc tỉ lệ thuận với năng lực dạy học, bạn bè trong lớp đối với lão thái gia này là vừa yêu vừa hận.
Lão thái gia đứng ở cửa phòng, hài lòng nhìn đám học sinh ngồi đầy đủ trong lớp, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng lão thái gia rời đi, toàn bộ đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Dương Dung Nhi vỗ ngực, nguy hiểm thật, chậm chút nữa là chết mệt với lão thái gia rồi, nhớ lại một màn nguy hiểm vừa rồi, Dương Dung Nhi mới quay đầu nhìn người bạn cùng bàn với mình, An Nhiên, lại thấy trên mặt cô vẫn là nụ cười:”Cậu rốt cuộc cười cái gì vậy a?”
Nhìn người bên cạnh vẻ mặt mờ mịt, An Nhiên cười cười, “Không có gì, Dung Nhi vừa rồi cậu thật đáng yêu.”
Nghe được nguyên nhân, Dương Dung Nhi hai má ửng hồng, tựa như quả đào chín “Người ta hỏi cậu, cậu còn cười người ta.”
An Nhiên nhìn bộ dạng Dương Dung Nhi thẹn thùng, cười càng tươi, Dương Dung Nhi trước khi tốt nghiệp không lâu mới cùng cô cùng bàn, nhưng kiếp trước tất cả tâm tư cô đều đặt trên người Dư Lãng căn bản không tiếp xúc nhiều với Dương Dung Nhi, hôm nay nhìn lại, người bạn cùng bàn này thật đáng yêu, tăng thêm vài phần hảo cảm.
Dương Dung Nhi nhìn gương mặt An Nhiên càng cười càng tươi, cảm thấy An Nhiên so với hoa hậu giảng đường An Cẩn còn đẹp hơn.”An Nhiên, hôm nay cậu có gì đó rất khác.”
An Nhiên từ chối cho ý kiến, hỏi lại “Khác như thế nào?”
“Cậu trước kia giống như có chút tự bế.” Dương Dung Nhi nhắc lại ấn tượng của cô với An Nhiên trong quá khứ, sau đó như ý thức mình vừa nói gì, nhanh chóng xua tay lắc đầu “Cậu đừng giận, mình không có ý đó.”
Có chút tự bế, cô không chủ động nói chuyện với mọi người, chuyện gì cũng giấu trong lòng, cho nên ngay cả người thân cũng không quan tâm, bạn bè cũng chẳng có ai ư?
“Vậy cậu bằng lòng làm bạn với tớ không?” An Nhiên nhếch môi cười, nói với người còn đang ảo não bên cạnh.
Dương Dung Nhi thật không ngờ An Nhiên sẽ nói như vậy, cô nghĩ An Nhiên nhất định sẽ rất tức giận rồi sau đó không để ý tới cô “Tớ đồng ý!”
Sau khi nói xong Dương Dung Nhi nhanh nhẹn nắm tay An Nhiên, sợ cô sẽ đổi ý, mặc dù không biết vì sao An Nhiên chủ động đi nói chuyện với cô, kết bạn với cô, nhưng mà cô thật sự rất thích An Nhiên cười, giống như ánh mặt trời trong mùa đông, làm cho người ta ấm áp, có một loại cảm giác nói không nên lời.
An Nhiên nhìn cánh tay bị người nắm chặt, vì sao cô trước kia không nhận ra, chỉ cần bước lên phía trước sẽ gặp những điều tốt đẹp như vậy. Nhưng giờ không tính là quá muộn, bởi vì cô đã có người bạn đầu tiên trong đời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận