Hai người một đường nói nói cười cười vui vẻ, Lý đại ca mặc dù mắc lái xe không thể tham gia, nhưng khóe miệng cũng giơ lên một đường cong khuyết. Mà rất nhanh cũng đã đến An gia.
“Cậu phải đi rồi à, mình còn rất nhiều chuyện chưa nói xong nữa.” Dương Dung Nhi nhìn nhìn ngoài cửa sổ, có chút mất mát, níu cánh tay An Nhiên luyến tiếc buông ra.
An Nhiên bất đắc dĩ cười cười, “Được rồi Dung Nhi, ngày mai chúng ta lại có thể gặp nhau mà, không đúng, lên QQ là có thể gặp rồi, đến lúc đó chỉ sợ cậu không muốn nói chuyện cùng tớ thôi.”
Vừa nghe nói thế, Dương Dung Nhi mới vui vẻ nở nụ cười : “Không đâu, cậu phải nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu không thoải mái thì xin nghỉ một ngày cũng không sao, vở tớ sẽ chép đầy đủ cho cậu.”
“Ừ, biết rồi, Dung Nhi đại nhân, tớ đi đây.” An Nhiên mở cửa xe, hướng tới Lý đại ca đang ngồi ở ghế lái gật đầu chào tạm biệt một cái .
Lý đại ca hiểu ý, giậm ga, chậm rãi đi trước.
Hai người một người ở trong xe một người ở bên ngoài xe vẫy tay tạm biệt, thẳng đến khi nhìn không thấy đối phương mới thôi.
An Nhiên xoay người, hướng biệt thự bước tới, vừa vào cửa, cô liền phát hiện hôm nay đặc biệt im ắng, hơn nữa người không thường xuất hiện ở đại sảnh như Tôn bá lại đang đứng tại kia nói gì đó với người giúp việc.
“Tôn bá.” An Nhiên chờ Tôn bá nói xong, mới đi lên, lễ phép chào một tiếng, Tôn bá tuy là quản gia An gia, nhưng thật ra là gia thần bên đại gia tộc đưa đến cho ba, rất có địa vị, có đôi khi người chủ gia đình là ba cũng phải cố kỵ Tôn bá vài phần.
“Tiểu thư.” Tôn bá cung kính chào lại, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc, vị đại tiểu thư này, từ trước tới nay chưa từng chủ động cùng người khác tiếp xúc, có đôi khi cho dù có chủ động đến tìm cô ấy cũng không nhất định có thể nói chuyện với cô ấy mấy câu.
“Ba mẹ chưa về à?” An Nhiên hỏi, lòng có chút khó hiểu, bởi vì khi An Cẩn ở nhà, trong nhà sẽ không im lặng đến vậy.
“Lão gia ở công ty còn chưa trở về, còn phu nhân đi họp mặt cùng các phu nhân khác rồi ạ.” Tôn bá điềm đạm trả lời, lời nói không mang theo nhiều cảm xúc.
“Cám ơn Tôn bá.” An Nhiên mỉm cười đáp tạ, trong ấn tượng, Tôn bá đối xử với người khác đều cùng một thái độ như vậy, ông sẽ không bởi vì ba là chủ gia đình mà nịnh nọt, cũng sẽ không vì cô không được yêu thương mà khinh thường, tại cái nhà này người duy nhất đối xử công bằng hòa nhã với cô cũng chỉ có Tôn bá .
“Tiểu thư không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi làm việc đây.” Tôn bá mang theo ngạc nhiên tránh đi, nhưng không hề làm ra hành động tìm tòi nghiên cứu gì, bởi lẽ đó không phải là bổn phận của ông.
An Nhiên lên lầu, thấy phòng An Cẩn mở cửa, một người im lặng ngồi trên giường đọc sách, một màn này vô luận là ai khi nhìn thấy trái tim đều nhịn không được mà sinh ra hảo cảm, lại có vài phần đau lòng, cũng bởi vì thế mà cô luôn luôn đem hết những gì tốt nhất của mình cho An Cẩn, bao gồm cả tình yêu của cha mẹ.
“Không phải đang bệnh à? Sao còn đọc sách.” An Nhiên bất tri bất giác bước vào, trong giọng nói mang theo quan tâm không thể che giấu.
An Cẩn ngẩng đầu nhìn người tới, hơi hơi sửng sốt, lập tức, thần sắc trở nên trắng bệch vì bệnh tật lộ ra nụ cười, “An Nhiên đã về rồi, hôm nay em không có đi học nên muốn bổ túc một chút, sắp tới là trung khảo rồi.”
Tươi cười quen thuộc, khiến cho người ta cảm thấy bên trong nụ cười ấy là sự kiên cường làm người ta đau lòng, An Cẩn, rốt cuộc ngoan tình lãnh độc, hiền lương nhu nhược, người nào mới thật sự là cô?
“Thành tích của em tốt như vậy, cho dù không học một ngày cũng nhất định có thể làm bài thật tốt, vẫn nên nghỉ ngơi đi, bằng không ba mẹ sẽ lo lắng đấy .” An Cẩn cả năm năm thành tích đều luôn đứng thứ hai, thành tích đáng kiêu ngạo cỡ vậy, còn khẩn trương hay sao?
“Không phải An Nhiên mới vào viện hồi qua ư, sao mà đi học lại rồi? Thật tốt, không như em…” An Cẩn nói đến chữ tốt, thanh âm có chút mất mát xen lẫn hâm mộ, còn có một tia khó phát hiện ra… Chán ghét?
An Nhiên không biết nên nói như thế nào để an ủi , mọi người đều nói thân thể An Cẩn không tốt là vì thời điểm cô ở trong bụng mẹ đoạt đi chất dinh dưỡng nên mới có thể làm cho An Cẩn vừa sinh ra thân thể đã yếu ớt, lại còn bị bệnh tim bẩm sinh.
“Em không sao đâu, thật ra em rất thích im lặng ngồi như vậy, An Nhiên không cần cảm thấy áy náy, em không trách An Nhiên.” An Cẩn nhìn người đối diện cúi đầu, lập tức nở nụ cười, tỏ vẻ mình thật sự không sao cả.
Vì điều ấy mà An Nhiên mới cảm thấy mình thiếu An Cẩn, An Cẩn càng biểu hiện không sao cả, cô lại càng tự trách, cho dù An Cẩn có lấy đi tình yêu thương của cha mẹ, cô cũng nghĩ đó là đương nhiên, bởi vì cô nợ người ta.
“An Cẩn, em có biết Dư Lãng không?” An Nhiên trong lòng ê ẩm đau, cho dù kiếp trước An Cẩn một câu tuyệt tình, khiến cô phải đi tìm chết, cô hiện tại vẫn như trước cảm thấy thua thiệt với cô em gái này, lần đó An Cẩn hẳn nên phải nói vậy, dù sao đó cũng là vị hôn phu nó yêu nhất mà.
“Là cái người đã cứu An Nhiên kia hả? Em có biết, Dư Lãng ban nhất, sát vách ban chúng em, cũng thường xuyên nhìn thấy cho nên mới biết chút.” An Cẩn cười nói, trong giọng nói còn mang theo vẻ nghịch ngợm, trên mặt còn có một ít phiếm hồng, chứng minh hiện tâm tình người đang nói rất tốt.( L: Con này sao đóng kịch kinh thế nhỉ??)
An Nhiên vẫn cúi đầu như trước, không thấy rõ biểu tình trên mặt cô lúc này, cô chậm chạp không đáp lời, An Cẩn cho là An Nhiên đang thẹn thùng, hảo tâm tiếp tục nói.
“Dư Lãng ấy à, cậu ta là lớp trưởng ban nhất, thành tích năm năm đều đứng thứ ba, đối xử với mọi người cũng rất tốt, thầy cô cùng bạn học đều rất thích cậu ta, hơn nữa, cậu ta còn mầm giống rất tốt của trường chúng ta.” An Cẩn giống như đang quảng cáo sản phẩm, đem toàn bộ ưu điểm của Dư Lãng nói ra không sót cái gì.
“Phải thế không? Hình như em rất thân với Dư Lãng, hôm nay Dư Lãng còn đến lớp chị hỏi thăm em nữa mà.” An Nhiên cúi đầu nói.
An Cẩn sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm người cứ một mực cúi đầu từ nãy đến giờ, muốn từ trên người cô nhìn ra cái gì, nhưng mà An Nhiên lại cúi đầu, cái gì cũng không nhìn được.
Không khí trầm mặc đại biểu cho cái gì, An Nhiên không dám nghĩ tới, cô chỉ cảm thấy lạnh cả người, “Thầy giáo cho rất nhiều bài tập, chị về phòng trước đây.”
Cô rốt cuộc sợ hãi cái gì, rốt cuộc đang trốn tránh cái gì!
An Cẩn ẩn ẩn có chút bất an trong lòng, nhìn bóng dáng xoay người chạy đi kia, cô cảm giác An Nhiên hôm nay có gì đó không thích hợp, không đúng, là từ ngày hôm qua đã rất kỳ quặc, chẳng lẽ là bởi vì Dư Lãng? Nghĩ vậy, bất an trong lòng An Cẩn rất nhanh đã ổn định lại.
“Vì sao em chỉ kêu tên của chị mà không gọi chị là chị?” Đi tới cửa đột nhiên An Nhiên quay đầu lại hỏi một câu như vậy, An Cẩn tâm vừa mới hạ xuống lập tức lại treo cao lên, biểu tình cứng đờ.
“Ha ha… , bởi vì em muốn thân thiết hơn với An Nhiên mà, mà sao An Nhiên lại hỏi cái này?” An Cẩn mãnh liệt đè ép cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cẩn thận trả lời, giống như đang bị ai phát hiện ra bí mật không thể biết vậy, tay run run nắm thật chặt.
Người đứng ở cửa không trả lời, chỉ cúi đầu đứng nơi kia, không biết đang suy nghĩ điều gì, “Vậy về sau chị cũng chỉ kêu tên của em, An Cẩn.”
Không biết vì sao, lúc An Nhiên gọi tên cô lên, cô thấy tim mình dường như ngừng đập, không nói nên lời trơ mắt nhìn An Nhiên đi mất, không phải là thế, mọi chuyện không được như thế, quyền chủ động đều phải nằm trong tay cô mới đúng, đúng, tất cả mọi chuyện cô đều phải nắm trong tay!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận