An Nhiên đã quên mình về phòng như thế nào, không đâu, An Cẩn lương thiện đến vậy nhu nhược như vậy, như một đóa hoa bách hợp thuần khiết. Sự kiện kia nhất định không liên quan đến An Cẩn. Hai tay cô nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt, lại không hề có cảm giác đau đớn, thân thể run rẩy, lạnh, cái lạnh từ tâm lan tỏa.
Lạnh quá, sao lại lạnh như vậy, An Nhiên khép hờ hai mắt, thầm nghĩ để cho mình ấm áp một chút cô đi đến phòng tắm. Nước ấm xối trên người nhưng lại không thể làm dịu đi cái lạnh kinh người kia. Cả phòng tắm là một mảng mờ ảo, trước mắt An Nhiên là một lớp sương mỏng, nước ấm không ngừng phun trên mặt nhưng lại không thể phân biệt rõ là nước ấm hay là nước mắt.
“Dung Nhi, Dư Lãng có bạn gái rồi à?” Ngồi trên xe, An Nhiên nhịn không được hỏi ra chuyện này, kiếp trước có lẽ là cô không có bạn, không chú ý những chuyện của những người xung quanh, nên mới bị người ta tính kế mà không biết.
“Cậu ta có bạn gái rồi à? Tớ chưa nghe ai nói hết, nhưng mà nghe bảo cậu ta rất thân với Thước Phỉ, nếu có, chắc là cô ta.” Dương Dung Nhi bát quái tự mình chắp vá lung tung.
Thước Phỉ? Chẳng lẽ Dư Lãng cùng Thước Phỉ thật sự là một đôi? “Thước Phỉ là ai?” An Nhiên tiếp tục hỏi.
“Thước Phỉ à, cô ta là lớp trưởng ban ba, sát vách ban nhất, lớn lên xinh đẹp, thành tích luôn nằm trong top 10 của trường, còn là một trong ba người được bầu làm hoa hậu giảng đường, em cậu An Cẩn không phải ở ban ba sao? Cô ấy là lớp phó ban 3, cùng với Thước Phỉ cũng nằm trong ba người được bầu làm hoa hậu giảng đường, quan hệ rất tốt, cậu có thể hỏi cô ấy mà.”
Mấy cái này An Nhiên không nghe được, cô còn đang bận suy nghĩ giả sử An Cẩn và Thước Phỉ là bạn thân, lại quen biết Dư Lãng thường xuyên cùng hắn gặp mặt. Không nói các cô là song bào thai, là chị em ruột thịt, nó tuyệt đối sẽ không dính líu tới việc này.
Nhưng lúc cô hỏi An Cẩn, có phải rất thân với Dư Lãng hay không, nó lại nói không, bởi vì băn khoăn, bởi vì nó biết sự kiện kia!
Thật là châm chọc, trong trí nhớ, An Cẩn chưa một lần kêu cô một tiếng chị nhưng lại khiến cho cô sống dưới bóng ma của nó mười mấy năm. Mà cô, trong cái nhà này, là cái gì? Cô nghĩ cô chỉ là kẻ ngốc, bị người ta đùa giỡn còn muốn mang ơn, người ta có bán cô đi cô còn muốn kiếm tiền cho họ. Cô đúng là đồ ngu ngốc!
Không ai quan tâm cô, cha mẹ lạnh lùng không để ý, em gái từ từ từng bước tính kế, cô rốt cuộc có cái gì…
Quần áo trên người đã ướt đẫm, An Nhiên ôm lấy hai tay, dựa đầu vào tường, ngồi xổm trên nền nhà tắm mà cười giống như dã thú bị thương, chờ đợi cái chết nhưng lại trọng sinh!
“Mẹ, hôm gặp mặt thuận lợi không?” An Cẩn ngồi vào bàn, nhìn vẻ mặt đắc ý của Từ Tuệ Linh cũng đoán được đại khái.
“Thuận lợi, các bà ấy khen mẹ tao nhã cao quý, quần áo cắt may rất phù hợp, đặc biệt là bộ trang sức này, lúc mà mấy bà đó nhìn thấy ánh mắt sáng rực lên. An Cẩn thật có mắt thẩm mỹ, là con ngoan của mẹ mà.” Từ Tuệ Linh cười mỉm nói về mấy hào môn phu nhân ái mộ bà thế nào, tuy đều là những lời khách sáo khi giao tiếp nhưng các bà ấy lại nhìn bà bằng ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị, bà có thấy. Người ta nói con gái là tri kỉ của mẹ, không sai tý nào.
An Cẩn cũng nở nụ cười, nên là như thế, mọi chuyện đều phải nằm trong tay cô.
“Phu nhân, đồ ăn đã được dọn xong, có cần kêu đại tiểu thư xuống không ạ?” Nữ giúp việc bưng đồ ăn lần cuối cùng lên, hỏi.
Từ Tuệ Linh đột nhiên nhớ ra hôm nay An Nhiên đến trường, mà lái xe lại đưa bà đi hội họp, bà lại quên dặn dò Tôn bá cho người đi đón, bà đã nói muốn quan tâm đưa con này hơn, nhưng bà lại quên mất chuyện này.
Đang lúc trong lòng Từ Tuệ Linh tràn ngập áy náy, chợt nghe một thanh âm trong trẻo vang lên.
“Mẹ, An Cẩn.” An Nhiên đi xuống cầu thang, khóe miệng gợi lên, tựa tiếu phi tiếu, làm cho người ta cảm thấy thân cận lại dường như xa cách.
Bị gọi, hai người ngẩn đầu nhìn người đang đến gần, trong lòng không khỏi sợ hãi, khí chất đó, cho dù hai người đã gặp qua vô số thiên kim tiểu thư cũng nhịn không được mà tán thưởng.
Dưới bàn, đôi tay trắng nõn chợt nắm chặt, có thể thấy được tâm tình chủ nhân của đôi tay kia đang rất không ổn định.
“An Nhiên, mẹ xin lỗi, mẹ hôm nay tham gia họp mặt nên không cho người đi đón con.” Từ Tuệ Linh nhìn con gái lớn, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc mình thua thiệt nó, trước nay chưa từng có.
An Cẩn không thể tin nhìn về phía người phát ra lời xin lỗi, tại cái nhà này không phải sớm đem An Nhiên thành người thừa thải như thói quen rồi ư? Có người sẽ vì áy náy mà xin lỗi cô ta? Rốt cuộc điều gì đã làm rạng nứt nhiều năm cố gắng của cô, An Cẩn chăm chăm nhìn người đang đến gần, cô tuyệt không cho phép có biến cố xảy ra.
“Phải trách con mới đúng, là con không nhắc mẹ, con nên hướng An Nhiên xin lỗi mới phải, thực xin lỗi, An Nhiên.” An Cẩn hướng An Nhiên xin lỗi, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy tự trách, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm người khác nhìn thấy mà không khỏi động lòng.
Dùng chiêu lấy lùi làm tiến cũng thuận tay quá chứ, An Nhiên không có lập tức trả lời, đi thẳng đến bên người Từ Tuệ Linh, lộ ra một nụ cười trấn an “Mẹ, chúng ta là người một nhà, mẹ con không cần phải nói xin lỗi.”
Đúng vậy các cô là người một nhà cũng là người xa lạ quen thuộc nhất.
Từ Tuệ Linh sửng sốt, các cô là người một nhà a, đây cũng là đứa con bà mang thai 10 tháng a, “Tiểu Nhiên, là mẹ không tốt, lần sau nhất định mẹ sẽ không quên.”
An Nhiên gật gật đầu, lần sau có quên hay không, cô không biết, cô cũng không vọng tưởng chỉ vì một câu nói mà mẹ có thể quan tâm mình, cô chỉ muốn nhìn xem, cô em gái tốt kia của cô có biểu tình gì.
Bất thình lình quay đầu, làm cho An Cẩn trở tay không kịp, biểu tình phẫn hận trên mặt còn chưa kịp rút đi, đã thấy An Nhiên nở nụ cười.
“An Cẩn cũng không cần tự trách, em cũng không thể chuyện gì cũng để ý đến được.” An Nhiên làm như chưa hề nhìn thấy biểu tình vừa rồi trên mặt An cẩn, tinh tế mà an ủi.
Cô ta không thấy? Không thể nào, cô ta nhất định đã thấy được, nhưng vì sao không một chút ngoài ý muốn còn nói chuyện với cô, cô nghi hoặc, An Nhiên, mày rốt cuộc đã nhìn thấy chưa hả!
“Đều là con gái ngoan của mẹ, mẹ thật hạnh phúc khi có được hai đứa con hiểu chuyện như vậy. Tốt rồi, ngồi xuống ăn cơm đi, ba các con hôm nay không có về nhà ăn cơm.” Từ Tuệ Linh vui mừng nhìn hai đứa con, càng nhìn càng vừa lòng, tuy An Nhiên không thể so với An Cẩn, nhưng vẫn là con mình sinh ra.
Hai người gật đầu, ở hai bên Từ Tuệ Linh ngồi xuống, An Cẩn vừa ngồi xong, vừa vặn chốn lại ánh mắt của An Nhiên đang nở nụ cười đầy hàm xúc nhìn mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận