–
Cũng thật trùng hợp, ngay khi Phàn Trường Ngọc bên này vừa thương lượng xong việc giả ở rể, Vương bộ đầu liền phái người bí mật báo tin cho nàng biết, nói rằng Phàn đại thật sự đã tìm người viết đơn kiện chuyển tới nha môn, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ đưa lên thẩm tra xử lí án này.
Lão phu thê nhà Triệu thợ mộc biết được việc này thì gấp đến độ ngoài miệng như rộp lên, Phàn Trường Ngọc ngược lại vẫn giữ được vẻ bình thản, nói: "Mọi thứ ở đại hôn đều làm đơn giản, đến lúc đó chỉ cần mời hàng xóm láng giềng đến cùng ăn một bữa cơm, cũng để báo cho mọi người cháu cũng có thể kén rể."
Vì không cho đôi lão phu thê quá mức lo lắng, cũng tránh cho người bên ngoài nhìn ra sơ hở, nàng tạm thời cũng không nói cho họ biết việc kén rể này là giả.
Triệu đại nương phiền não nói: "Nhưng hỉ phục sẽ không kịp làm . ."
Phàn Trường Ngọc không coi trọng lắm: "Chỉ cần mặc váy đỏ là được rồi, đúng không ạ?"
Số bạc do nàng bán thịt lợn và số bạc được bồi thường sau vụ quấy nháo của sòng bạc ngày hôm đó, cộng lại cũng chỉ có ba lượng, chút tiền ấy dù sao cũng phải chi tiêu một cách khôn ngoan.
Bất quá nàng vẫn còn xiêm y mới, nhưng người chuẩn bị ở rể không có, y phục của hắn vốn đã bị đao kiếm chém rách nát hết, trong thời gian dưỡng thương đều chỉ lấy kiện áo cũ rộng rãi của Triệu thợ mộc khoác ngoài, đến ngày thành thân cũng phải may cho hắn một bộ xiêm y mới.
Phàn Trường Ngọc cắn răng bỏ ra nửa quan tiền, đi đến tiệm vải một loại vải màu đỏ sậm, giao cho nương tử thợ may trong ngõ may cho hắn một bộ xiêm y mới.
Phàn Trường Ngọc cũng đã cân nhắc khi mua chất liệu màu đỏ sẩm này, vì có thể làm hỉ phục trong ngày thành thân, bình thường cũng có thể mặc như xiêm y bình thường.
Nương tử thợ may nghe nói Phàn Trường Ngọc muốn thành thân, cười nói chúc những lời tốt đẹp, biết được trong nhà của Phàn Trường Ngọc cũng không dễ dàng gì, vô luận như thế nào cũng không chịu nhận tiền công, chỉ nói may bộ hỉ phục này xem như là lễ vật.
Nhưng về kích thước cần phải đi đo lường.
Phàn Trường Ngọc có ý định nhờ Triệu đại thúc hỗ trợ, nhưng Triệu đại thúc đã đi ra ngoài giúp đỡ chọn mua những đồ cần thiết cho đại hôn, nàng đành phải tự mình đi lên gác xếp: "Ngày thành thân hôm đó huynh không có xiêm y tươm tất, ta đo lường kích cỡ của huynh để cho người ta may cho huynh một bộ."
Tạ Chinh đành gật đầu nghe lời.
Bởi vì muốn kích thước chính xác hơn, hắn không có khoác chiếc áo cũ của Triệu thợ mộc, chỉ mặc một chiếc áo bên trong đưa lưng về phía Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc giang rộng ngón cái và ngón trỏ, đo từ vai trái đến vai phải, cách một tầng xiêm y mỏng manh, lòng bàn tay nàng chạm vào da thịt ấm áp săn chắc của hắn.
Mặc dù trước đó hắn trọng thương ho ra máu, nàng cũng từng giúp hắn vỗ lưng thuận khí coi như đã từng tiếp xúc qua, nhưng lúc ấy tính mạng nguy cấp, nàng tâm vô tạp niệm, lúc này hai người không ai nói lời nào, bên trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe được hô hấp của đối phương, không hiểu vì sao lại khiến nàng cảm thấy có chút thẹn thùng.
Một mặt nàng sợ đối phương lại hiểu lầm nàng có ý đồ xấu với hắn, tận lực giảm bớt tiếp xúc thân thể, một mặt nàng cố gắng xem nhẹ đầu nhiệt độ truyền đến ngón tay của nàng, chuyên tâm nhớ kỹ kích thước.
"Một thước năm." Đo kích thước xong, nàng vội vàng lấy chiếc áo cũ kia đưa cho Tạ Chinh, để hắn phủ lên, có vài phần ý tứ tránh còn không kịp.
Trong lòng nàng thầm than, nam nhân này nhìn thì gầy gò, không nghĩ tới vai và lưng lại rộng rãi như vậy, kích thước y phục so với phụ thân nàng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Trước khi đi nàng cũng nói đại khái với đối phương quá trình ngày thành thân: "Đại hôn định vào chiều mai, huynh xuống lầu không tiện, đến lúc đó sẽ nhờ Triệu đại thúc cõng huynh xuống dưới."
Hôn nhân "mờ nhạt", hoàng hôn chính là giờ lành.
Đối phương không biết vì sao, lại đơn giản từ chối gọn gàng: "Không cần, ta tự chống nạng xuống lầu."
Phàn Trường Ngọc lo lắng nói: "Vậy vết thương có thể bị rách hay không?"
"Không sao."
Phàn Trường Ngọc thấy hắn kiên trì như vậy liền thuận theo hắn, về nhà tiếp tục trù bị đại hôn.
Mở tiệc chiêu đãi khách nhân là không thiếu được, nàng chi bạc đi mua một con lợn, Triệu đại nương phụ trách việc bếp núc giúp nàng đi sang nhà hàng xóm, mời thẩm tử giỏi nấu ăn ngày mai tới hỗ trợ.
Ngoài ra, còn có kẹo cưới và bánh ngọt cũng phải chuẩn bị một chút.
Nói là tất cả đều làm đơn giản, nhưng tính tổng hết các khoản chi tiêu, ba lượng bạc trong tay nàng đã tiêu hết không thừa một văn.
Phàn Trường Ngọc bận đến giờ Hợi cũng không kịp thở, dưới gối Triệu đại nương không có nhi nữ, xem nàng như khuê nữ của bà mà quan tâm, đi theo giúp nàng trù bị hôn lễ, bận rộn tứ phía.
Chờ Trường Ninh ngủ say, Triệu đại nương thần thần bí bí kín đáo đưa cho nàng một quyển sách nhỏ.
Phàn Trường Ngọc liếc mắt qua một lần liền nhanh chóng khép lại, nửa xấu hổ nửa là quẫn bách: "Huynh ấy bị thương thành ra như vậy, cái này không cần đâu..."
Triệu đại nương trừng nàng một chút: "Luôn có thời điểm dùng được."
Phàn Trường Ngọc đành phải cắn răng nhận lấy quyển sách.
Nương tử thợ may rất khéo tay, đêm hôm ấy liền may xong một bộ hỉ phục đưa tới.
Phàn Trường Ngọc vốn chỉ làm cho Tạ Chinh một bộ, không nghĩ tới nương tử thợ may đã nghĩ trăm phương ngàn kế tiết kiệm vải lẻ, cũng may cho nàng một bộ cùng màu.
Nương tử thợ may cười nói: "Đại hôn sao có thể mặc xiêm y khác nhau, đại nương thấy nguyên liệu còn lại có thể may cho cháu một bộ, nên đẩy nhanh tốc độ mà làm, tay nghề không tốt nhưng đừng ghét bỏ."
Phàn Trường Ngọc trước đã từng may y phục ở chỗ đại nương, có lưu lại kích thước.
Phàn Trường Ngọc trong lòng cảm xúc ngổn ngang: "Đa tạ Phương thẩm."
Nương tử thợ may thúc giục nói: "Nhanh đi đổi để cho ta và đại nương cháu nhìn thử một cái, nếu không vừa người, bây giờ còn có thể sửa lại."
Vải vóc không đủ, nương tử thợ may đã cắt bộ hỉ phục rất đơn giản, so với xiêm y bình thường cũng không khác nhau lắm, nhưng kiểu dáng rất tự nhiên hào phóng.
Phàn Trường Ngọc đi vào nhà thay xiêm y bước ra, Triệu đại nương và nương tử thợ may đều nói trông rất ổn, nương tử thợ may trêu ghẹo nói: "Ngày mai đắp thêm khăn voan, liền trở thành tân nương tử xinh đẹp như hoa !"
Phàn Trường Ngọc hỏi: "Đã là kén rể, khăn voan kia không phải nên cho tân lang đội lên sao?"
Nương tử thợ may và Triệu đại nương đều không nhịn được cười: "Cháu, nha đầu này. . ."
Phàn Trường Ngọc chỉ đơn giản là hiếu kì, dù sao nếu thật để cho người kia đắp khăn voan lên đi ở rể nhà mình, nàng sợ đối phương sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Nhắc đến tân lang, nương tử thợ may tò mò: "Nghe nói tân lang kia là do cháu cứu về từ Hổ Sát Khẩu, dáng dấp có tuấn tú hay không?"
Phàn Trường Ngọc còn chưa kịp mở miệng, Triệu đại nương trước hết thay nàng trả lời: "Ngày mai đại hôn chẳng phải có thể nhìn thấy hay sao?"
Nương tử thợ may cười nói đúng, lại trêu ghẹo hai câu mới quay trở về nhà đi.
Khi Triệu đại nương một mình nói chuyện với Phàn Trường Ngọc, nghĩ đến khuê nữ ngày mai đã lập gia đình, lại không nhịn được thay nàng chua xót: "Những khuê nữ nhà đại phú hộ kia, khi thành thân sẽ được người khiêng từ lầu các xuống, ngồi lên kiệu hoa một đường thổi sáo đánh trống đi về nhà chồng. . ."
Phàn Trường Ngọc không có thương cảm, ngược lại nhớ tới lời nàng nói với Ngôn Chính, ngày mai nhờ Triệu đại thúc cõng hắn xuống lầu, hắn lạnh lùng cự tuyệt nàng ngay tại chỗ.
Nguyên do hắn cự tuyệt, không phải là do những điều này chứ?
-
Một đêm ánh đèn chậm chạp vẫn chưa tắt, ngoại trừ Phàn gia, còn có Tống gia cách đó vài hộ.
Tống mẫu ban đêm đi vệ sinh thì thấy trong phòng của nhi tử vẫn sáng đèn, gõ cửa nói: "Nghiễn ca nhi, đã trễ như vậy, nên nghỉ ngơi rồi."
Trong phòng truyền ra tiếng nói ôn hòa của nam nhân: "Đọc xong quyển này con sẽ đi ngủ."
Tống mẫu nửa đau lòng nhi tử nhưng nửa là vui mừng, nói câu "Đừng xem quá muộn" xong thì trở về phòng.
Trong phòng, bóng nến sáng ngời, Tống Nghiễn cầm quyển sách trong tay cả nửa ngày chưa lật sang trang tiếp theo, nghiên mực và bút sớm đã bị đổ nhào trên mặt đất, một căn phòng bừa bộn.
Bàn tay cầm quyển sách siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Nàng, sắp thành thân rồi?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận