Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 29: Bao che cho con

Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn (Dịch) (Đã Full)

  • 191 lượt xem
  • 1273 chữ
  • 2023-11-26 09:45:19

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Đó là phu tế của Trường Ngọc đúng không?"

"Hôm đại hôn tôi có nhìn qua, lâu rồi không thấy, nhìn lại càng tuấn mỹ hơn!"

"Phu tế tới cửa đối đầu với vị hôn phu cử nhân trước đây, đáng để xem!"

Phụ nhân láng giềng trong ngõ nhìn thấy Tạ Chinh và Tống Nghiễn, không khỏi thấp giọng nghị luận.

Trường Ninh cũng nhìn thấy trưởng tỷ, lập tức kéo ống tay áo của Tạ Chinh chạy tới: "A tỷ!"

Hai búi tóc trên đầu tiểu cô nương run lên khi chạy, khuôn mặt tròn trắng nõn mềm mại, mặc một kiện áo dày, trông bé con giống như một quả cầu tuyết mọc ra tứ chi ngắn ngủn.

Trên mặt đất có lớp băng mỏng, rất dễ trượt ngã, Phàn Trường Ngọc vội vàng nói: "Chạy chậm một chút, trên chân tỷ phu của muội bị thương, cẩn thận ngã!"

Hai chữ "tỷ phu" này nói ra, khiến Phàn Trường Ngọc cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Nàng nhìn sắc mặt Ngôn Chính, phát hiện khuôn mặt người kia thanh thuần nho nhã, đối với xưng hô của nàng cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hình như vẫn thường được gọi như vậy.

Thật ra Trường Ninh cũng thường gọi hắn là tỷ phu, nhưng Phàn Trường Ngọc không quen dạy Trường Ninh gọi như vậy.

Trường Ninh đã chạy tới trước mặt Phàn Trường Ngọc, chột dạ lè lưỡi, vươn bàn tay nhỏ béo mập ôm lấy chân nàng, có chút địch ý nhìn hai mẫu tử Tống gia ở đối diện.

Bé cố ý kéo tỷ phu đến, hai người xấu này nếu dám ức hiếp a tỷ, tỷ phu có thể dùng gậy đánh gãy chân bọn họ!

Bé chỉ không nói với trưởng tỷ về chủ ý tuyệt vời của mình!

Phàn Trường Ngọc căn bản không biết tính toán trong lòng muội muội, sờ sờ đỉnh tóc của bé, nhìn Tạ Chinh nói: "Vết thương của huynh còn chưa khỏi, ra ngoài sẽ không tiện, không cần thiết theo Ninh Ninh hồ nháo. . . "

Lời nói của nàng rất khách khí, nhưng trong mắt người khác, nàng trông có vẻ thương cảm cho phu tế.

Không ít người đổ dồn ánh mắt vào Tống Nghiễn và Tạ Chinh.

Trong lòng tự nhủ luận về dáng dấp vẫn là phu tế của Phàn Trường Ngọc tốt hơn, nhưng xét về năng lực thì Tống Nghiễn lại nhỉnh hơn, dù sao không phải ai cũng có thể thi đỗ cử nhân.

Tạ Chinh cúi đầu nhìn hốc mắt đỏ ửng của nàng, chỉ nói: "Không có việc gì."

Đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại.

Nàng khóc qua?

Bởi vì vị hôn phu cũ của nàng?

Bộ dáng kia thật sự có vẻ không buông xuống được.

Thật có tiền đồ.

Gió bấc nổi lên xung quanh, thổi bay mái tóc dài buông xõa trước mặt, hắn lười biếng ngước mắt nhìn nam nhân áo lam phía sau Phàn Trường Ngọc.

Ánh mắt tản mạn, nhưng cảm giác bị áp bức lại cực kỳ mạnh mẽ.

Bắt gặp ánh mắt của hắn, Tống Nghiễn cảm thấy như bị sói hoang nhìn chằm chằm, tóc gáy bất giác dựng đứng, theo bản năng tránh đi tầm mắt của đối phương, nhưng trong lòng vẫn như thắt lại.

Giống như con mồi run lẩy bẩy vô tình trốn thoát khỏi miệng sài lang.

Tạ Chinh không lãng phí nhiều thời gian với mẫu tử hai người kia, nói ngắn gọn: "Trả tiền."

Không chỉ hai mẫu tử Tống gia và đông đảo người xem, mà ngay cả Phàn Trường Ngọc cũng sững sờ trong giây lát.

Tạ Chinh thật sự không thích lại nói câu thứ hai, thấy mẫu tử hai người không có phản ứng, đôi mắt phượng xinh đẹp có chút không kiên nhẫn: "Thấy phụ mẫu người đã mất liền muốn bội ước sao?"

Trường Ninh khẩn trương bĩu môi, nhưng không giấu được thần sắc kích động khi nhìn đôi nạng của tỷ phu .

Tỷ phu định đánh người sao?

Tống Nghiễn và Tống mẫu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đột nhiên nghe thấy nửa câu sau của hắn, Tống mẫu gần như tức giận đến mức ngất ngay tại chỗ.

Miệng lưỡi của phu thê Phàn gia nhà này, quả nhiên một người so với một người còn lợi hại hơn, nhà bà còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã chụp cho cái mũ là bội ước!

Tống mẫu tức giận đến phát run, được hai phụ nhân đỡ mới đứng vững: "Nhà ta nói không trả khi nào?"

Bà ta lại gọi Tống Nghiễn: "Nghiễn ca nhi, đem bạc trả cho bọn họ đi!"

Mặc dù Tống mẫu hồi đó nghèo rớt mồng tơi, khi trượng phu chết và đi xin quan tài ngoài đường, nhưng bà chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như bây giờ.

Nói xong, bà ta đi ra khỏi ngõ trước, tựa hồ không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

Thể diện là như vậy, khi không có thể diện, bị tha mài như thế nào cũng không có cảm giác gì, một khi có thể diện, vừa bị hạ sắc mặt, cảm giác trong đáy lòng sẽ vô cùng khó chịu.

Phàn Trường Ngọc không ngờ rằng tới hắn lại có thể khiến Tống mẫu tức giận như vậy chỉ bằng vài câu nói, hơi kinh ngạc nhìn hắn.

Đối phương chỉ nhàn nhạt nhìn nàng.

Phàn Trường Ngọc không hiểu vì sao từ đôi mắt của hắn đọc được ý tứ là nàng không có tiền đồ, ta thay nàng đòi nợ, thần sắc vô cùng mờ mịt.

Phụ thân của Phàn Trường Ngọc năm đó đã đưa quan tài cho Tống gia, ngoài quan tài ra, đương nhiên còn có đồ liệm và tiền tang lễ, lúc đầu tổng cộng đã đưa mười hai lượng.

Tống Nghiễn học nội trú, phu tử ở trường trấn thu hai lượng bạc mỗi năm, Tống Nghiễn học ở trường trấn trong năm năm mới được nhận vào trường huyện, phu tử trường huyện biết hắn ta nhà nghèo, sau khi thương nghị mới miễn học phí cho. Phụ thân nàng đã hỗ trợ ứng ra mười lượng học nội trú.

Khi Tống Nghiễn đưa hai thỏi bạc cho Phàn Trường Ngọc, một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đã trực tiếp thay Phàn Trường Ngọc nhận lấy thỏi bạc, Tống Nghiễn ngước mắt lên và thấy rằng đó là vị phu tế kia của nàng.

Sắc mặt của đối phương lạnh lùng, chỉ nói: "Thanh toán xong."

Đúng vậy, từ nay về sau liền thanh toán xong.

Tống Nghiễn nhìn Phàn Trường Ngọc, khóe miệng cay đắng.

Nhưng nam nhân kia không cho hắn ta cơ hội nhìn Phàn Trường Ngọc, khi hắn ta đưa hai thỏi bạc cho Phàn Trường Ngọc, hắn nhàn nhạt liếc xéo hắn ta một cái rồi trực tiếp nói với Phàn Trường Ngọc: "Trở về thôi."

Cùng là nam nhân, Tống Nghiễn vô cùng chắc chắn rằng, bên trong ánh mắt kia không có bất kỳ địch ý gì, thuần túy chỉ là ghét bỏ, giống như gà mái bao che con.

Phàn Trường Ngọc, với tư cách là bê con được bảo vệ, đến tận khi đi vào trong nhà cũng không kịp phản ứng lại.

Cửa vừa đóng lại, khóe mắt lông mày của nam nhân không chút nào che dấu phần ghét bỏ kia: "Mặt hàng này, cũng đáng được nàng nhớ mãi không quên, còn vì hắn mà khóc?"

Phàn Trường Ngọc nghĩ đến lời nói dối của mình, không nói được lời nào, vội vàng nói: "Ta khóc khi nào?"

Tạ Chinh ghét nhất rắc rối, hắn tự nhiên không thích xen vào việc của người khác, hắn chỉ thấy rằng nữ tử này đã cứu hắn, vì vậy hắn không muốn nhìn thấy nàng tiếp tục ngu ngốc với một nam nhân như vậy.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top