Giờ khắc này nghe được nàng giảo biện, chẳng buồn nói gì thêm.
Đúng lúc này, Triệu đại nương từ nhà bên cạnh đi tới: "Nghe nói Tống gia trước khi rời đi giả vờ giả vịt đưa bạc cho cháu, đây là cho hàng xóm láng giềng trong ngõ thấy phải không? Mẫu tử hai người đó thật đáng ghét, bọn họ thật sự là một loại người! Vào ngày thành thân của cháu hôm đó hắn còn dám đưa một cặp tượng đất sét đến..."
Nói được nửa câu thì nhìn thấy Tạ Chinh, Triệu đại nương liền hối hận, lấy tay che miệng, nuốt lại tất cả những lời sau đó.
Tạ Chinh không nói gì, chỉ liếc nhìn Phàn Trường Ngọc với đôi mắt phượng lạnh lùng cay nghiệt, trong mắt rõ ràng có một chút giễu cợt, rằng nàng cứ tiếp tục giảo biện đi.
Phàn Trường Ngọc đau khổ và không nói tiếng nào.
Nàng không ngờ rằng một lời nói dối dưới tình thế cấp mình của mình, lại có thể trở thành trò cười bị người này khinh bỉ lâu như vậy.
Mãi đến khi Tạ Chinh vào nhà, Triệu đại nương mới áy náy nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: “Đại nương không biết giữ mồm giữ miệng…”
Phàn Trường Ngọc vẻ mặt mệt mỏi, nói: "Không có việc gì."
Cùng lắm là bị tên kia khinh bỉ một phen.
Nàng gọi Triệu đại nương đi đến chậu lửa bên cạnh để sưởi ấm, sau khi ngồi xuống, Triệu đại nương không nhịn được nói: “Người họ Tống kia hôm nay lại tới đây, cũng đừng ảnh hưởng đến quan hệ phu thê của cháu.”
Phàn Trường Ngọc trong lòng tự nhủ, người kia bên ngoài miệng mồm cay nghiệt không tha người khác có cảm tình với nàng mới là lạ.
Nàng muốn nói sự thật, nhưng dưới mắt kiện cáo tài sản vẫn chưa kết thúc, sẽ có chuyện phức tạp, nên nàng chỉ nói: "Sẽ không."
Triệu đại nương đột nhiên hỏi: “Đêm tới cháu vẫn ngủ ở gian phòng phía bắc với Ninh Ninh à?”
Phàn Trường Ngọc ậm ừ, Triệu đại nương cau mày nói: “Không thì đêm nay để Ninh Ninh đến ngủ cùng ta?”
Nghe được ẩn ý của bà, Phàn Trường Ngọc suýt chút nữa sặc nước miếng, vội vàng nói không cần.
Triệu đại nương không khỏi tức giận nhìn nàng: “Cháu với phu quân của cháu vốn là phu thê đã bái thiên bái địa đàng hoàng, cháu lại còn có sức lực xấu hổ?”
Phàn Trường Ngọc lấy cớ cũ: "Trên người huynh ấy bị thương."
Triệu đại nương trừng mắt nhìn: "Tập sách ta đưa không xem à? Có nhiều biện pháp..."
Nói sau đó, bản thân Triệu đại nương cũng rất xấu hổ, chỉ thở dài nói: “Đại nương là lo lắng cho cháu, phu quân của cháu dung mạo xuất sắc hơn Tống Nghiễn, còn biết viết chữ làm văn, hiện tại mặc dù bây giờ có thương tích trên người, lúc này phu thê không vun đắp tình cảm tốt đẹp, chờ đến khi hắn khỏi thương, muốn rời đi thì phải làm thế nào? Lùi một vạn bước , nếu như thật sự không giữ được hắn, nhất định phải có trẻ con ở bên cạnh, nếu không một nhà đại bá kia của cháu, nhất định sẽ lại làm loạn."
Phàn Trường Ngọc biết rằng Triệu đại nương muốn tốt cho mình, vì vậy nàng chỉ mập mờ nói rằng nàng đã biết.
Sau khi Triệu đại nương rời đi, nàng mới có hơi sa sút tinh thần thở dài.
Chiếc trâm bạc không thể chuộc lại, mẫu tử Tống gia lại gây ra một trận buồn nôn, may mà lấy lại được hai mươi lượng bạc năm đó phụ thân đưa cho Tống gia, nhà có thêm số bạc cũng là chuyện tốt.
Chỉ là nàng vẫn luôn bị cái bộ dáng ánh mắt khinh bỉ "nàng có phải mắt mù" kia, lại là vì chính mình nói dối, điều này làm cho nàng khá là hụt hơi.
Phàn Trường Ngọc đứng dậy, định vào bếp thì đột nhiên sững người.
Tập sách... tập sách mà Triệu đại nương đã đưa cho nàng!
Trước ngày đại hôn, nàng bận rộn đến hoa mắt, hôm Triệu đại nương đưa tập sách cho nàng, nàng ngẫu nhiên lật hai trang rồi vội vàng khép lại, thuận tay nhét xuống gối trong tân phòng.
Sau bao nhiêu ngày như vậy, nàng đã hoàn toàn quên mất tình tiết này!
Không biết liệu người đó ở trong phòng có nhìn thấy nó hay không.
Phàn Trường Ngọc chỉ nghĩ về điều đó đã cảm thấy tê cả da đầu.
Nàng vội vàng tìm một bộ chăn bông mới, ôm đem đến cửa phòng phía nam gõ cửa.
Có một tiếng "mời vào" rõ ràng và lạnh lùng từ bên trong truyền ra.
Nàng đẩy cửa vào nói: "Tết sắp đến rồi, chăn bông trong nhà đều phải thay ra giặt sạch."
Trong phòng này hết thảy đều là vì đại hôn cách đây không lâu mới bố trí, căn bản không cần thay đổi giặt tẩy, lý do này thật ra có chút không thỏa đáng.
Nhưng Tạ Chinh đang ngồi trước chiếc bàn gỗ cũ kỹ của bị gãy chân, tay cầm một cây bút, ánh mắt cũng không cho nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Thấy hắn đang chuyên tâm viết gì đó, Phàn Trường Ngọc có tật giật mình thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giở gối đi tìm tập sách, lại phát hiện nó đã sớm không có bóng dáng.
Phàn Trường Ngọc hơi ngẩn ra trong chốc lát, lén lút liếc nhìn người ngồi bên cửa sổ, thấy hắn tựa hồ không phát hiện ra điểm khác thường bên này, liền tiếp tục cởi ga trải giường ra tìm kiếm.
Nhưng nàng cầm tấm đệm ở giường dưới lên lắc lắc, tìm dưới gầm giường vẫn không tìm thấy tập sách nhỏ, trong lòng lại cảm thấy như tro tàn.
Đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm trong trẻo lạnh lùng: "Muốn giúp một tay không?"
Phàn Trường Ngọc cả lưng cứng đờ, nàng nghiêm mặt nói: "Không cần, phủi chút tro bụi trước khi dọn giường thôi."
Nàng ném ga trải giường đã thay vào giỏ giặt, đồng thời mặt không biểu tình trải ga trải giường và chăn bông hơi cũ lên trên mặt.
Vỏ chăn được chia thành hai lớp trên và dưới, lớp dưới chỉ thuần là vải bông, lớp trên là vải mặt thêu, chăn bông đặt ở giữa, nhất định phải dùng kim chỉ khâu lại.
Vì quá lo lắng, Phàn Trường Ngọc đã bị kim đâm nhiều lần khi đang khâu chăn, nàng kéo căng gương mặt ủ rủ không nói gì.
Mãi cho đến khi nàng rời khỏi phòng, Tạ Chinh mới ngừng viết, liếc nhìn tập sách mà hắn dùng để kê chân bàn, lông mày bất giác nhíu lại.
Căn phòng này chỉ cách phòng chính một bức tường, cho nên hắn đương nhiên nghe được những gì đại nương kia nói.
Có phải nàng đang tìm tập sách này?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận