Một đám du côn đường phố run lên, thầm hối hận sao lại xui xẻo như vậy, lại khiêu khích bà cô này.
Tuy nhiên, Phàn Trường Ngọc dường như có khả năng đọc được tâm trí, nghiêm mặt nói: "Nếu đã làm sai, thì phải bị trừng phạt, nếu không xem vương pháp ra thành gì rồi?"
Một đám người co rúm như chim cút liên tục gật đầu tán thành.
Thấy họ có thái độ nhận lỗi rất tốt, Phàn Trường Ngọc nhân lúc rảnh rỗi liền hỏi: "Không phải các người làm việc trong sòng bạc sao, sao chỗ nào cũng có các người?"
Nói đến đây, một nhóm lưu manh đường phố có chút xấu hổ.
Kim lão tam thấp giọng nói: "Các huynh đệ không còn làm việc trong sòng bạc nữa."
Phàn Trường Ngọc không khỏi có chút kỳ quái, hỏi tại sao.
Một tiểu lâu la ôm đầu heo buồn bực nói: "Chúng ta theo tam ca đến sòng bạc làm lưu manh, kỳ thật cũng chỉ là vì kiếm sống, lần ấy không giúp sòng bạc đòi được nợ, thật muốn chặt đứt tay Phàn đại trở về giao nộp, sòng bạc cũng không đồng ý, huống chi chúng ta đòi nợ nhiều năm như vậy, cũng thật sự không làm ai mất tay mất chân. Về sau chân lại bị đả thương... bị sòng bạc đuổi ra ngoài ..."
Phàn Trường Ngọc nhíu mày: "Không phải là còn thu phí bảo kê đầy đường sao?"
Kim lão tam “ai” nói: "Phí bảo kê này không phải do chúng ta thu thì là của chúng ta, bất quá chúng ta cũng chỉ thay người khác thu."
Thấy Phàn Trường Ngọc tựa hồ không hiểu ý tứ của mình, liền nói thẳng: “Chúng ta có thể trắng trợn đi tìm tiểu thương đòi bạc, khẳng định quan phủ bên kia phải mắt nhắm mắt mở mới được, cấp trên có người bảo bọc, nháo ra chuyện thì mới có người lật tẩy. Thu được bạc, phần lớn tự nhiên cũng cầm đi hiếu kính quan gia."
Phàn Trường Ngọc im lặng một lúc không nói lời nào.
Kim lão tam vội vàng nói tiếp: "Nhưng trên con phố này trước đây không có ai thu phí bảo kê, nếu không chúng ta đã biết cửa hàng này là của Phàn đại cô nương, làm sao chúng ta dám tới..."
Tâm trí Phàn Trường Ngọc như bị sương mù bao phủ, nàng đột nhiên hỏi: "Con phố này bắt đầu từ khi nào vậy?"
Kim lão tam suy nghĩ một chút nói: "Mới tháng trước."
Phàn Trường Ngọc càng nhíu mày sâu hơn, tháng trước phụ mẫu nàng bị sơn tặc giết chết, chuyện này có liên quan gì sao?
Nhưng chính nàng bác bỏ sự liên tưởng này, phụ thân nàng hành tẩu giang hồ nhiều năm, lại có một thân võ nghệ, sinh sống ở trấn Lâm An vài chục năm cũng không đến mức bị người khác nhắm vào.
Phàn Trường Ngọc thu lại suy nghĩ của mình, vẫn vẻ mặt hung dữ nói với đám người Kim lão tam: "Các người đường đường là nam nhi bảy thước, không làm chuyện đàng hoàng, lại đi làm nghề du côn lưu manh này!"
"Chúng ta sẽ đổi! Chúng ta sẽ rổi! Về sau chúng ta nhất định sẽ làm người tốt!"
Một đám người run như cầy sấy mỗi khi thấy nàng nổi giận.
Chỉ như vậy Phàn Trường Ngọc mới không lại nổi giận, công việc nặng nhọc hôm nay đều có người làm, ngược lại hiếm khi nàng được thanh nhàn.
Thanh danh món thịt kho của Phàn thị đã bay ra xa, cửa hàng của nàng hôm nay buôn bán tốt hơn hôm qua, còn chưa đến trưa, thịt kho từ trong nhà mang tới đều đã bán hết sạch, trứng mặn còn lại trong cửa hàng cũng bán sạch sành sanh, nàng còn sai một tiểu lưu manh đi mua một giỏ trứng gà trở về, cũng bán được phân nửa.
Ba văn tiền có thể mua hai quả trứng mặn, cái giá này thật sự rất hấp dẫn.
Phàn Trường Ngọc tính toán sơ bộ thu nhập ngày hôm nay, hơn bốn lượng!
Những người bán thịt ở cửa hàng thịt gần đó vốn dĩ rất thèm muốn buôn bán làm ăn của nàng, nhưng thấy một đám người Kim lão tam đều phải cúi đầu khom lưng với nàng, lời chua ngoa cũng không dám nói một câu.
Phàn Trường Ngọc kiếm được bạc nên tâm tình vô cùng tốt, lại nhìn thấy đám người Kim lão tam thuận mắt hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ còn giúp đỡ công việc cua mình tới trưa, lại có thái độ nhận lỗi rất tốt, nàng còn phát cho mỗi người một cái trứng mặn.
Những tên côn đồ bị sai sử cho tới trưa, từng tên từng tên đều héo rũ như rau xanh ngoài đồng, đột nhiên được phát cho một cái trứng mặn nóng hổi, rõ ràng choáng váng bất ngờ.
Phàn Trường Ngọc tiếp tục vẻ mặt hung hãn đối mặt với bọn họ: "Tranh thủ ăn xong thì đi theo ta đến đối chất với Vương ký!"
Đám côn đồ cả buổi sáng ngửi thấy mùi thịt kho, trong bụng thèm ăn đã sớm đảo lộn, hiện tại hận không thể đem cả vỏ trứng nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, một đám người hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, thận trọng hỏi: "Phàn... Phàn đại cô nương, sau này chúng ta có thể tới cửa hàng của cô nương làm việc được không?"
Phàn Trường Ngọc nghiêm mặt nghĩ, chuyện này sẽ không xảy ra, những người lưng hùm vai gấu này đều đến cửa hàng của nàng làm việc, có thể trực tiếp ăn cho nàng nghèo đi!
Cô tàn nhẫn từ chối: "Không được."
Đám côn đồ nhất thời không dám nói lời nào, cúi đầu ỉu xìu đi theo nàng đến gặp Vương ký, nhưng bởi vì tướng mạo vẫn dữ tợn, tựa hồ cũng không có một điểm ủ rũ.
Người đi đường nhìn thấy đều nhường đường, ai nhìn thấy cảnh này đều là tư thái của một nữ ác bá mang theo đám giang hồ dưới trướng đi tìm phiền phức.
-
Trong một tửu lâu cạnh đường, nam nhân mặc áo gấm đứng dậy rót cho người ngồi đối diện một tách trà, trong màn sương trắng bốc lên, hoa văn cẩm tú trên ống tay áo rộng của hắn ta trở nên mờ ảo:
“Tình hình Huy châu còn chưa ổn định, Hầu gia đang ẩn núp nơi này, thân tín không tiện đến đây, nhưng Triệu mỗ là thương nhân, bọn ưng khuyển Ngụy gia không tìm đến trên người Triệu mỗ, chỉ cần Hầu gia tin tưởng Triệu mỗ, Triệu mỗ nguyện vì Hầu gia máu chảy đầu rơi.”
Song cửa sổ mở ra một nửa, nam nhân ngồi đối diện nhìn nghiêng mặt như ngọc điêu khắc, mặt mày thanh tuyển, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, hững hờ không giận tự uy khiến người khác không thở nổi.
Một đôi mắt hẹp dài nhìn ra ngoài cửa sổ khép hờ, giống như đang chiêm ngưỡng cảnh tuyết rơi dọc đường.
Nam nhân áo gấm thấy hắn hồi lâu không có trả lời, liền theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện hắn đang nhìn tựa hồ không phải là cảnh tuyết, mà là một cô nương dẫn đầu mang theo mười tên lưu manh đi trên đường.
Nam nhân áo gấm lại nhìn Tạ Chinh một cái, ánh mắt khẽ động, cười nói: “Đó là tân phu nhân vừa mới cưới của Hầu gia phải không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận