Nghĩ đến mười sáu năm mình nhận giặc làm cha, khóe miệng Tạ Chinh tràn đầy giễu cợt.
Nếu phụ nhân kia biết được tin phụ thân hắn tử trận, không lựa chọn rời đi theo phụ thân của hắn, vậy thì hắn có phải không cần được nuôi dưỡng trong tay Ngụy Nghiêm, cũng không cần nhận giặc làm cha trong mười sáu năm?
Hắn nặng nề nhắm mắt lại, chiếc đèn lồng dưới mái hiên đổ bóng lên sóng mũi cao trên gương mặt của hắn.
Không hiểu là vì sao, hắn lại nghi tới hai tỷ muội kia của Phàn gia.
Trong lúc nhất thời, Tạ Chinh thật sự có chút hâm mộ đứa trẻ đó.
Khi còn nhỏ lúc gặp biến cố, hắn cùng với con bé không xê xích bao nhiêu tuổi, nhưng Tạ phủ nghiêng ngã, phía sau hắn không có người che chở mưa gió cho hắn.
Đứa trẻ kia may mắn hơn nhiều, không có phụ mẫu, nhưng có một người tỷ tỷ vì mình mà chống đỡ cả bầu trời...
Khi hắn mở mắt lần nữa, tất cả cảm xúc trong mắt Tạ Chinh đều trở nên yên lặng.
Hắn quay người trở về phòng, cởi bỏ áo ngoài vừa nằm xuống thì cảm thấy dưới gối có gì đó không đúng.
Hắn ngồi dậy, lấy gối đầu ra, nhìn thấy dưới gối có một cái hồng bao, trên khuôn mặt tuấn mỹ rõ ràng sững sờ một lúc.
Tiền mừng tuổi.
Giao thừa đồng dạng với ma quỷ xuất hiện, trong gian dân đều nói tiền mừng tuổi có thể trừ tà đuổi quỷ, phù hộ bình an.
Đây có phải là nữ tử kia đã để cho hắn?
Tạ Chinh mở hồng bao ra, bên trong chứa mấy khối bạc nhỏ.
Trọng lượng mỗi viên chưa đầy một lượng, nhưng lúc này cầm trong tay lại có cảm giác nặng trĩu.
Tạ Chinh không nhớ rõ mình đã bao lâu không nhận được tiền mừng tuổi, sau khi phụ mẫu qua đời, lần duy nhất hắn nhận được tiền mừng tuổi, vẫn là khi ngoại tổ mẫu còn sống cho hắn.
Ngụy Nghiêm cả đời đều là kẻ máu lạnh cường hãn, huống chi đứa ngoại tôn như người ngoài là hắn, cho dù là thân tử của ông ta, ông ta chưa từng giả lấy bộ mặt từ ái, đương nhiên ngày tết cũng sẽ không để người chuẩn bị hồng bao cho bọn họ.
Tạ Chinh nằm ngửa ở trên giường, một tay gối ở sau đầu, một tay cầm một khối bạc đặt ở trước mặt, dưới ánh nến lẳng lặng tỉ mỉ đánh giá, giữa đôi lông mày xinh đẹp có thêm nhiều phần cảm xúc khác thường.
Phụ mẫu nàng qua đời, sau này sẽ không ai cho nàng tiền mừng tuổi đúng không?
-
Ngày hôm sau, khi Phàn Trường Ngọc tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu có chút căng lên.
Do say rượu nên nàng dậy hơi muộn, Trường Ninh cũng không còn ở trong phòng.
Nàng chậm rãi đứng dậy, phát hiện trên người mình còn mặc xiêm y, cố gắng hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng sau khi say khướt cho dù nghĩ thế nào thì trí nhớ cũng trống rỗng.
Nhưng nếu nàng có thể quay trở lại phòng của mình, hoặc là tự nàng đi về, hoặc là được Ngôn Chính đỡ trở về.
Nghĩ đến loại sau, trên mặt Phàn Trường Ngọc cảm thấy kích động bối rối.
Điều này thật sự rất xấu hổ, nàng uống rượu nhạt mà cũng uống say, nếu truyền đi không phải khiến cho mọi người chê cười sao.
Nàng ấn lên cái trán hơi đau nhức, mới vừa đứng dậy đơn giản rửa mặt, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Trường Ninh ở phòng chính truyền đến.
Phàn Trường Ngọc đi ra hỏi: "Sao vậy?"
Trường Ninh ngồi xổm bên cạnh lồng gà, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Ưng ưng không còn…”
Phàn Trường Ngọc nhìn thấy chiếc lồng gà trống không cũng ngẩn người, nói: "Có lẽ đêm qua cửa lồng không khóa, con chim ưng kia sau khi đôi cánh đã lành liền bay mất."
Trường Ninh càng khóc đến thương tâm hơn.
Phàn Trường Ngọc bất đắc dĩ, đành phải lấy lý do con chim ưng kia phải trở về tìm cha ưng mẹ ưng để thoái thác, Trường Ninh mới từ từ ngừng khóc.
Tạ Chinh ở trong phòng có lẽ cũng nghe thấy tiếng khóc, sau khi ra ngoài thấy Trường Ninh vẫn còn canh giữ bên cạnh lồng ra rơi nước mắt, hắn nói: "Sẽ còn bay trở lại."
Trường Ninh ngước đôi mắt đẫm lệ lên: “Thật sao?”
Phàn Trường Ngọc nghĩ rằng hắn đang dỗ đứa nhỏ, sợ rằng Trường Ninh sẽ càng buồn hơn nếu phát hiện hắn nói dối, không lo sự xấu hổ vì tối qua bản thân uống say, đã cho Tạ Chinh một ánh mắt.
Tạ Chinh thoạt đầu không hiểu ánh mắt của nàng, sau đó Phàn Trường Ngọc đã dỗ dành Trường Ninh đi, mới nói với hắn: "Huynh không cần gạt con bé như vậy, Trường Ninh có thể quá cô đơn, ta dự định đến đầu xuân sẽ nuôi một đàn gà con, con bé có bạn chơi thì sẽ không còn nhớ con chim ưng kia."
Tạ Chinh nói: "Ta không có dỗ con bé."
Lần này đến lượt Phàn Trường Ngọc vô cùng sửng sốt.
Trước mắt việc để Hải Đông Thanh đưa thư vẫn không thể nói ra được, Tạ Chinh nói dối mà không đỏ mặt không thở gấp: "Sau khi thuần hóa chim ưng, vốn là phải thả chim ưng đi, sau đó bay trở lại là bị thuần phục hoàn toàn."
Khi Phàn Trường Ngọc nghe xong, đây không phải vẫn là một ẩn số sao?
Nàng nghi ngờ liếc nhìn Tạ Chinh: “Huynh cứ thế mà tin tưởng có thể bay trở về?”
Tạ Chinh bình tĩnh gật đầu.
Tuy trong lòng của Phàn Trường Ngọc vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng bản thân nàng không biết cách thuần phục chim ưng, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Đoạn thời gian trước nàng làm một ít thịt khô vẫn còn trên phía trên lò sưởi, phần lớn được giữ lại để bán, chỉ một phần nhỏ giữ lại để ăn.
Trước đây, khi phụ mẫu nàng còn ở đây, hàng năm vào ngày này phụ thân nàng đều sẽ đưa một miếng thịt đến cho hai lão nhân Phàn gia, bây giờ phụ mẫu không có ở đây, mặc dù Phàn Trường Ngọc không thân thiết với đôi lão phu thê kia, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, làm bộ dáng thì vẫn phải làm.
Sau khi ăn điểm tâm xong, nàng còn định mang một miếng thịt khô cho đôi lão phu thê kia rồi liền trở về, nhờ Tạ Chinh trông nom Trường Ninh một chút, sau đó mang theo miếng thịt khô đi ra ngoài.
Phàn đại mới chết cách đây không lâu, ngôi nhà cũ của Phàn gia qua năm mới có chút ảm đạm.
Khi Phàn Trường Ngọc đến đó, chỉ có đôi lão phu thê Phàn gia ở nhà, Lưu thị đã đưa đôi nhi nữ về nhà ngoại ăn tết.
Có thể là trong một năm hai người nhi tử đều chết, đôi lão phu thê nhận đả kích hơi lớn, Phàn lão bà tử trực tiếp nằm liệt giường, Phàn lão cha tóc vốn hoa râm, bây giờ cơ hồ trắng toát, bộ xiêm y mặc trong năm mới vô cùng bẩn thỉu nhăn nheo.
Không biết không có tâm trí dọn dẹp, hay là hiện tại do tức phụ quán xuyến việc nhà, cuộc sống trải qua không tốt đẹp lắm.
Khi nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, ông ta bảo nàng vào nhà ngồi hong lửa một chút.
Nhưng Phàn Trường Ngọc đưa đồ xong lại muốn rời đi, nói: “Ninh Ninh còn đang đợi ở nhà, cháu sẽ không ở lại nữa.”
Phàn lão cha nhìn miếng thịt khô nàng xách tới, ước chừng nhớ tới tiểu nhi tử lúc trước mỗi cuối năm cũng sẽ cầm miếng thịt tới, đôi mắt đỏ hoe, ông ta nói: “Cháu vào nhà ngồi một chút đi, phụ thân cháu lúc trước có một số việc, ta nghĩ hay là nói cho cháu biết.”
Phàn Trường Ngọc nghe thấy điều này thì ngẩn người, lúc trước phụ thân nàng còn có chuyện gì mà nàng không biết?
Nhìn thấy Phàn lão cha nói xong thì tập tễnh đi vào phòng, Phàn Trường Ngọc do dự một chút, nhưng vẫn nhấc chân đi theo.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận