Phàn Trường Ngọc xấu hổ, nói: "Vậy ta đưa cho huynh tiền công nhé?"
Tạ Chinh lườm nàng một cái, Phàn Trường Ngọc cảm thấy mình không nói gì sai, hắn tựa hồ lại không vui.
Trường Ninh là người không tim không phổi, nhảy nhót đi về phía trước, nhìn trúng đồ chơi nhỏ gì không dám để Phàn Trường Ngọc mua, vì vậy trông mong nhìn Tạ Chinh.
Tạ Chinh mua cho bé một ít đồ vụn vặt, Trường Ninh ôm rất nhiều vào trong lòng, hai bàn tay mập mạp gần như không thể khép lại được.
Phàn Trường Ngọc hù dọa bé nói: "Ninh Ninh, nếu muội nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, lần sau tỷ sẽ không mang muội đến chợ huyện."
Trường Ninh cúi đầu nhìn mũi chân chịu bị giáo huấn.
Giọng nói vắng vẻ của nam nhân bên cạnh truyền đến: "Là ta muốn mua cho con bé."
Phàn Trường Ngọc cảm thấy người này hình như đang so sánh gì đó với mình, bèn mím môi nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, sao có thể nuông chiều được, đồ chơi trên con đường này con bé đều thích, đều có thể mua được hết sao? Có chút đạo lý dù sao cũng phải dạy con bé để con bé hiểu được.”
Tạ Chinh không nói nữa, ba người tiếp tục đi về phía trước, ngay cả Trường Ninh cũng cảm thấy bầu không khí kỳ lạ giữa Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh.
Bé nhìn hai người, lại nhìn đống đồ chơi mình đang ôm vào ngực, đột nhiên dừng lại, xoay người nhét tất cả đồ chơi trong ngực kín đáo đứa hết cho Tạ Chinh, bàn tay nhỏ mũm mỉm nắm chặt góc áo nói: "Ninh Ninh không muốn nữa, tỷ phu cầm đi trả lại."
Phàn Trường Ngọc thấy đôi mắt đen như quả nho của con bé đã dâng lên tầng hơi nước, thở dài, quỳ xuống vuốt tóc bé nói: “Lần này mua cũng đã mua rồi, về sao không được như vậy nữa, biết không?"
Trường Ninh rơm rớm nước mắt gật đầu, vươn bàn tay mũm mĩm ra muốn Phàn Trường Ngọc ôm vào lòng.
Phàn Trường Ngọc ôm đứa bé vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng bé, giọng điệu nửa cưng chiều nửa bất đắc dĩ: “Sao muội lại khóc, tỷ còn chưa mắng muội.”
Trường Ninh mang theo giọng mũi nói: "A tỷ đừng giận tỷ phu, Ninh Ninh biết mình sai rồi."
Phàn Trường Ngọc nhìn Tạ Chinh đang cầm một đống đồ chơi đứng bên cạnh, giọng điệu trở nên bất đắc dĩ hơn: "Tỷ cũng không giận huynh ấy."
Trường Ninh nói: "Tỷ không để ý tới tỷ phu."
Phàn Trường Ngọc buồn cười hỏi: "Tỷ khi nào không để ý đến huynh ấy?"
Nước mắt Trường Ninh đảo một vòng: “Tỷ cũng không nói chuyện với tỷ phu.”
Phàn Trường Ngọc tự nhủ bình thường nàng cũng không nói chuyện nhiều với Ngôn Chính, nhưng nhìn thấy bộ dáng muội muội sắp khóc, vẫn dỗ dành: “Vừa rồi không phải chúng ta vẫn đang nói chuyện sao? Chỉ là lúc này không nói nữa mà thôi.”
Giọt nước mắt to bằng hạt đậu cuối cùng cũng rơi ra khỏi đôi mắt to đen như quả nho của Trường Ninh: “lộp bộp" một tiếng rơi xuống đất: “Chỉ là a tỷ tức giận thôi."
Phàn Trường Ngọc tước vũ khí và đầu hàng, hỏi: "Phải như thế nào muội mới nghĩ là tỷ không tức giận?"
Trường Ninh suy nghĩ một chút nói: "Nắm tay, nắm tay chính là hòa giải!"
Phàn Trường Ngọc dừng một chút, nói: "Trên đường tỷ cùng huynh ấy nói chuyện tiếp được hay không?"
Trường Ninh vẫn là bộ dáng kiên trì của trẻ con nói: "Nắm tay mới là hòa giải."
Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh liếc nhìn nhau, ngoài mặt Tạ Chinh không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại thấy khó xử lạ thường.
Nàng dỗ dành đứa trẻ và nói: "Nhìn tỷ phu của muội trên tay cầm nhiều đồ như vậy, trên tay của a tỷ cũng xách đồ, nếu chỉ dùng một tay, vậy thì rất nặng?"
Trường Ninh lúc này mới chịu thôi, chỉ là khi đi phía trước, thỉnh thoảng vẫn ngoái đầu nhìn bọn họ.
Phàn Trường Ngọc sợ Trường Ninh sẽ lại đưa ra những yêu cầu kỳ quặc hơn, nên đành nói chuyện với Tạ Chinh: "Chỉ là trẻ em làm ầm ĩ thôi, huynh đừng để trong lòng."
Tạ Chinh nói: "Ta cũng thấy không phải con bé muốn làm ầm ĩ, chỉ vì qua tết có lẽ ta phải đi, nên mới muốn mua cho con bé chút đồ chơi nho nhỏ."
Phàn Trường Ngọc không ngờ rằng hắn đã mua nhiều thứ cho Trường Ninh như vậy là vì có lý do này.
Nghe hắn nói muốn rời đi, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, nàng nói: "Thật có lỗi, vừa rồi là ta hiểu lầm huynh."
Tạ Chinh nghiêng đầu nhìn nàng: "Nàng xin lỗi cái gì?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Là ta hiểu lầm huynh, nói những lời khó nghe với huynh, vì vậy tự nhiên phải nói xin lỗi."
Nàng mấp máy môi, lại hỏi: "Sớm như vậy đã muốn rời đi? Không phải chờ thương thế hoàn toàn tốt lên rồi mới rời đi sao?"
Tạ Chinh vừa muốn trả lời, phía trước có một đám quan binh cưỡi ngựa xông tới bên này, đụng ngã không ít người đi đường cùng với người bán hàng rong ven đường.
Khi chiến mã sắp đến gần, Phàn Trường Ngọc theo phản xạ muốn ngồi xổm xuống để bảo vệ Trường Ninh, trong khi Tạ Chinh giơ tay kéo áo choàng của mình để chặn cho bọn họ khỏi vũng bùn do vó ngựa bắn vào.
Chờ đội quan binh kia nghênh ngang rời đi, không ít người trên đường bị đụng phải và người bị bùn bắn lên người đều tức giận chửi bới.
Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nửa bên áo choàng của Tạ Chinh đều dính đầy bùn đất, cau mày hỏi: "Huynh có bị thương hay không?"
Tạ Chinh lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo đoàn quan binh đã đi xa, trong mắt ẩn chứa một tia âm trầm lạnh lùng.
Một người bán hàng rong có sạp hàng bị xô đổ nhổ nước bọt vào bên đó chửi: “Bọn cẩu quan này, sang năm mới cũng không được yên tĩnh!”
Phàn Trường Ngọc hỏi: "Tại sao quan binh lại tới huyện Thanh Bình? Đến diệt cướp sao?"
Người bán hàng rong kia nói: "Diệt cướp? Đây là một đám đòi nợ từ âm phủ đến cướp lương thực! Các người không nghe nói chuyện ở Thái châu sao? Tiền tuyến đánh trận thiếu lương thực, quan binh chinh lương không được, liền dùng vũ lực cướp đoạt của bách tính, không cho còn đánh chết người."
Một đại thúc khác ở bên cạnh nói: “Nhìn điệu bộ này, e không lâu nữa là phải trưng binh rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận