Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 79: Nhớ mãi không quên.

Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn (Dịch) (Đã Full)

  • 185 lượt xem
  • 998 chữ
  • 2023-11-26 10:07:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tiểu nhị đang chờ thu tiền và những thực khách khác trong quán đều ngây người, hiển nhiên bọn họ không ngờ tới sẽ lại diễn ra như vậy.

Những người mới vừa rồi chê cười nam nhân ở rể nhà An gia kia nhất thời không kịp phản ứng.

Phàn Trường Ngọc đầu tiên là trợn tròn mắt, sau đó mới giả vờ sững sờ nói: "Hầu bao của huynh vừa rồi trên đường bị trộm à?"

Lại nói với tiểu nhị: "Để ta thanh toán."

Trong những ngày lễ tết, đường phố đông người qua lại nên rất dễ xảy ra tình trạng móc túi.

Với giọng nói ầm ĩ của Phàn Trường Ngọc, cả phòng toàn người nhìn chằm chằm vào hai người bọn nàng mới quay lại phần ăn của mình, còn có người nghị luận: "Một lát đi xem lễ hội đèn lồng, đường phố đông đúc người, những thứ trên người càng dễ bị trộm, nhất định phải đề cao cảnh giác!"

Có người xuýt xoa: “Ta thấy nam nhân kia ngày thường so với nữ nhân còn đẹp hơn, phải chăng hắn cũng là một tiểu bạch kiểm?”.

Người bên cạnh phản bác: "Làm sao có thể, vừa rồi hắn còn đòi trả tiền!"

"Thấy con rể An gia kia bị bêu xấu, làm dáng một chút ai mà biết? Nhưng mặt mũi như vậy, ăn bám cũng đủ rồi..."

Trước khi Tạ Chinh phát tác, Phàn Trường Ngọc đã một tay dắt Trường Ninh, một tay khác nhanh chóng kéo hắn ra khỏi quán ăn.

Khi đến trên phố lớn, nàng hít một hơi rồi thở đều, hỏi Tạ Chinh: "Hầu bao thật bị trộm à?"

Vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Chinh cứng đờ trong giây lát, hắn khẽ gật đầu với động tác cực nhỏ.

Với thân thủ của hắn, còn không đến mức bị người khác lấy đồ trên người mà không bị phát hiện, hắn thật sự là như lời Phàn Trường Ngọc đã nói trước đó, mua quá nhiều đồ cho đứa trẻ, mới không chú ý trên người mình không có đủ bạc.

Dù sao do trước đây khi hắn ra ngoài mua thứ gì đó, hắn chưa bao giờ cân nhắc vấn đề không có đủ tiền bạc.

Phàn Trường Ngọc nhớ lúc trước hắn còn đi qua hiệu sách, cảm thấy hắn vì đồ vật bên kia bán đắt nên mới không mua, nên biết trên người mình còn bao nhiêu tiền, vì vậy khi đề xuất thanh toán mới phát hiện chính mình không có tiền, thở dài: "Nhất định vừa rồi trên đường nhiều người qua lại, hầu bao mới bị trộm đi."

Nàng lấy tiền trong hầu bao ra, đếm hai khối bạc và một đống lớn tiền xu đưa cho Tạ Chinh: “Huynh giữ số bạc này đi, một hồi trên hội đèn lồng nhìn trúng cái gì cũng thuận tiện mua.”

Trường Ninh cũng hào phóng nói: “Tiền mừng tuổi của Ninh Ninh cũng đưa cho tỷ phu!”

Khi cười còn nheo nheo mắt phảng phất bọn họ thật sự là người một nhà.

Tạ Chinh trong lòng nổi lên chút kỳ quái, cau mày nói: "Không cần, ta không mua thứ gì."

"Sao huynh lại cứ hay để ý như vậy, trên người mang theo một ít bạc, muốn làm gì cũng thuận tiện." Phàn Trường Ngọc cho rằng hắn ngại lấy bạc của mình, trực tiếp kéo tay của hắn, đem bạc thả vào lòng bàn tay của hắn.

Tay nàng bất luận thế nào vẫn luôn ấm áp dễ chịu, lúc nàng kéo tay hắn, hơi ấm trên tay nàng cũng lan tỏa, như có thể thấm vào da thịt, lan đến nơi sâu hơn.

Sau khi nàng rút tay về, Tạ Chinh nhìn nắm đồng xu và bạc vụn trong lòng bàn tay, đầu ngón tay vô thức cuộn lại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, sau đó khép năm ngón tay lại, giống như đang che đậy thứ gì đó.

Ánh chiều tà le lói, đèn lồng trên phố lớn ngõ nhỏ đều được thắp sáng lên.

Ánh sáng vàng ấm cắt ra những đường nét trên khuôn mặt hắn, hắn nhìn về phía Phàn Trường Ngọc, biểu tình trong đôi mắt phượng đen láy kia càng khiến cho người nhìn không rõ: "Đa tạ."

“Đa tạ cái gì, dù sao huynh cũng mua cho Trường Ninh nhiều đồ như vậy, hơn nữa huynh còn có bốn mươi lượng đặt ở chỗ ta…” Phàn Trường Ngọc không có coi trọng.

Tạ Chinh chỉ im lặng lắng nghe, sau khi nàng nói xong, hắn nói: "Tiền kẹo là tiền kẹo, không giống nhau."

Phàn Trường Ngọc sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên xa xa có một trận tiếng hoan hô truyền đến, ba người đều bị hấp dẫn nhìn về phía bên kia, chỉ thấy đó là một màn ảo thuật phun lửa trên phố.

Không biết hán tử kia làm ảo thuật như thế nào, hắn ta cầm một thanh tre nhỏ châm lửa, sau khi thổi mạnh, ngọn lửa trong nháy mắt sẽ biến thành một đám cháy lớn, khiến người vây xem bị ngọn lửa quét đến dọa cho kinh hãi, tất cả đều hô lên kinh ngạc rồi lùi về sau, sau đó lập tức vỗ tay khen hay.

Trường Ninh đối với những thứ này rất mới lạ, lập tức giật giật góc áo Phàn Trường Ngọc: "A tỷ, Ninh Ninh muốn xem phun lửa."

Lúc này trời đã tối, trên đường rất nhiều người, Phàn Trường Ngọc sợ Trường Ninh vấp ngã hoặc bị người đụng phải, liền trực tiếp bế bé lên, nói với Tạ Chinh: “Lễ hội đèn lồng đã bắt đầu, chúng ta đi bên kia xem một chút đi."

Tạ Chinh liếc nhìn nhóm đang biểu diễn các trò phun lửa, xóa tan mọi suy nghĩ trong mắt, nói với Phàn Trường Ngọc: "Để ta bế cho."

Phàn Trường Ngọc một thân sức lực lớn, lập tức từ chối: "Không cần, vết thương trên người huynh vẫn còn chưa khỏi hẳn..."

Tạ Chinh nói: “Bế một đứa bé vẫn không có vấn đề gì."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Ta thấy những đứa trẻ khác trên phố cũng là do phụ huynh bế."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top