-
Khi Phàn Trường Ngọc đến nơi ở tạm thời do Dật Hương lâu sắp xếp, bà tử quản sự vẫn chưa nghỉ ngơi.
Thấy mấy người bọn họ, liền cười hỏi: "Hội đèn lồng có đẹp không?"
Trên đường trở về Trường Ninh nằm trên vai Tạ Chinh ngủ thiếp đi, Phàn Trường Ngọc vẫn còn có chút chột dạ bởi vì đi đánh người, chỉ mơ hồ nói: “Rất đẹp, khắp nơi đều có người, rất náo nhiệt.”
Bà tử quản sự dẫn bọn họ tới một gian phòng, mở cửa ra, cười nói: "Chỉ có gian phòng này còn trống, các ngươi trước ở một đêm đi."
Phàn Trường Ngọc nói cảm tạ, lại muốn xin một bình nước nóng để rửa mặt, sau khi đơn giản lau tay và mặt cho Trường Ninh, liền thả người lên giường đi ngủ.
Nàng một mình rửa mặt, phát hiện nước nóng trong bình không còn bao nhiêu, hơn nửa đêm không thể không có ý tứ để bà tử quản sự nấu cho mình một bình, nước sau khi rửa mặt xong thì rót vào trong chậu ngâm chân, tạm thời lấy ngâm chân.
Lúc Tạ Chinh dùng nước nóng còn lại trong chậu rửa mặt xong, hai chân nàng còn giẫm trong chậu ngâm chân, thấy Tạ Chinh đang định lấy nước rửa mặt đem ra ngoài, vội vàng nói: “Huynh đem đổ vào chậu ngâm chân đi.”
Tạ Chinh do dự một chút, sau đó bưng một chậu gỗ đựng nước đi tới.
Thấy vậy, Phàn Trường Ngọc nhấc chân lên đặt trên thành chậu để hắn dễ dàng rót nước hơn.
Có lẽ là bởi vì quanh năm không gặp ánh nắng mặt trời, hai bàn chân kia cực kỳ trắng nõn, dưới ánh nến lộ ra ấm áp màu ngọc bích, trên mắt cá chân có một nốt ruồi đen nhỏ, không hiểu vì sao lại rất chói mắt.
Tạ Chinh chỉ liếc nhìn một chút, sau đó cụp mắt xuống để che đi tầm nhìn của mình.
Ở kinh thành, nữ tử bị người khác nhìn thấy bàn chân tương đương như mất sự trong sạch, ở thị trấn biên cảnh này, phong tục dân gian thoáng hơn ở kinh thành rất nhiều, những phụ nhân ra bờ sông giặt xiêm y cũng thường đi chân trần, như thể họ không xem việc đi chân trần là có chuyện gì.
Tính tình của nàng luôn luôn vô tư như thế, hành động lần này cũng không coi là không phù hợp, nhưng trong lòng Tạ Chinh vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau khi rót nước xong, lại nhìn thấy hắn ngồi ở xa xa, Phàn Trường Ngọc hỏi: “Huynh không ngâm chân à?”
Tạ Chinh nói: "Nàng ngâm trước đi, lát nữa ta đi ra ngoài xối chút nước lạnh."
Phàn Trường Ngọc trừng mắt: "Lạnh như vậy, huynh còn muốn rửa chân bằng nước lạnh à? Ngày mai không chừng sẽ cảm lạnh thì sao?"
Hơn một tháng ở bên nhau, nàng cũng phát hiện ra Ngôn Chính là người sạch sẽ, nghĩ rằng hắn không muốn rửa nước mà nàng đã sử dụng, nói: “Nhà của chúng ta trước kia đều ngâm chân trong cùng một chậu nước, ta quên huynh có bệnh thích sạch sẽ, đợi lát nữa ta đi tìm đại nương quản sự nói một tiếng, sau đó ta đi phòng bếp đun một nồi nước cho huynh."
Tạ Chinh cau mày, cuối cùng nói: "Không cần, chỉ cần dùng nước này là được rồi."
Người Phàn gia cũng rất thích sạch sẽ, thường xuyên đổi giày và tất, nước này dùng qua cũng không thấy bẩn.
Là do trong lòng của hắn có chút loạn.
Khi hắn đặt chân vào chậu nước, trong đầu vô thức hiện lên đôi chân của nàng đặt vào trước đó.
Lông mày của Tạ Chinh trong nháy mắt nhíu càng chặt, chân vừa đưa vào liền vội vàng đứng dậy đi đổ nước.
Phàn Trường Ngọc ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn thấy cảnh này há hốc mồm, sau khi hắn trở về tâm tình phức tạp nói: "Huynh có bệnh sạch sẽ cũng không sao, ta cũng sẽ không cảm thấy huynh ghét bỏ ta cái gì, huynh cũng không cần thiết ép mình đến mức này ... "
Tạ Chinh nhìn đôi mắt chân thành trong sáng của nàng dưới ánh nến, giữa đôi lông mày xinh đẹp có chút tự giễu ghét bỏ mình, nói: “Không phải như nàng nghĩ đâu.”
Chỉ có một cái giường, cũng chỉ có một cái chăn bông, hắn đặt chậu gỗ vào trong phòng, sau đó đi ra ngoài: "Nàng sớm nghỉ ngơi đi."
Phàn Trường Ngọc cảm thấy người này có chút kỳ quái, hỏi: "Còn huynh?"
Cũng không thể ngồi bên ngoài một đêm, bà tử quản sự vừa nói rằng chỉ còn lại căn phòng này.
Tạ Chinh nói: "Ta đi hỏi một chút, xem có thể cùng tiểu nhị ở Dật Hương lâu chen chúc một đêm không."
Cho đến khi cửa phòng đóng lại lần nữa sau khi hắn rời đi, Phàn Trường Ngọc vẫn còn có chút sững sờ.
Tại sao đột nhiên coi nàng như mãnh thú hồng thủy?
Có phải là do cái bao tải hù đến hắn rồi?
Hay là do bị cái chậu rửa chân kia tổn thương quá lớn?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận