Phàn Trường Ngọc lật ra xem, thấy lúc trước hắn nói sẽ không dạy nàng ‘Luận ngữ’ và ‘Đại học’, lúc này vẫn mua hai quyển sách này, không khỏi nhếch miệng cười, người này quả thật đa phần chỉ là độc miệng mà thôi.
Nàng ôm sách trong tay, vui vẻ nói: “Tối nay ta liền bắt đầu chăm chỉ học!”
Trường Ninh ôm ‘Tam tự kinh’, khuôn mặt nhăn nhó muốn nói sẽ không đọc sách, thấy thế thì ủy khuất nuốt lời nói vào miệng.
Trước cửa nhà, Phàn Trường Ngọc mở khóa, Trường Ninh là người đầu tiên vào cửa, sau khi đẩy cửa sân ra, bắt đầu reo hò: "Ưng Ưng! Ưng Ưng đã về!"
Hải Đông Thanh bay cả ngày, buổi tối mới trở về sân nhỏ, cũng không đợi được một bát thịt vụn làm phần thưởng, mà là một cái khóa cửa lớn lạnh lùng.
Nó ở bên trong cái sọt trúc gãy cuối cùng cũng nhìn thấy ba người đã thỏa lòng quay trở lại, liền dựng mấy chiếc lông tơ mỏng nhô ra khỏi sọt trúc.
Trường Ninh bổ nhào tới nắm giữ cái cổ của chim ưng, mặt đỏ bừng kích động: “Tỷ phu không có lừa Ninh Ninh, Ưng Ưng thật sự đã trở lại rồi!”
Phàn Trường Ngọc cũng hơi kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng hôm đó Ngôn Chính chỉ là dỗ trẻ con mà thôi.
Nàng nhìn về phía Tạ Chinh: "Huynh thuần dưỡng chim lợi hại như vậy?"
Tạ Chinh bình tĩnh ném cái nồi đi: “Hoặc có khả năng là do nàng ăn cho nó ăn quá ngon rồi?”
Đôi mắt hạnh của Phàn Trường Ngọc mở to: "... Vẫn có thể như vậy sao?"
Nàng quay đầu nhìn Hải Đông Thanh đang được Trường Ninh ôm, nhưng Hải Đông Thanh lại dùng đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Phàn Trường Ngọc, giống như đang hỏi khi nào cơm được dọn ra.
Phàn Trường Ngọc không tin đi về phía phòng chính, Hải Đông Thanh dùng mỏ mổ xuống đất, nhàn nhã đi theo như đi dạo, sau đó ... canh giữ trước bát thịt vụn lớn được chuẩn bị cho nó.
Phàn Trường Ngọc: "..."
Tạ Chinh nhìn một màn này, thời điểm lúc xoay người, khóe miệng hơi hơi câu lên.
Phàn Trường Ngọc nhận mệnh đi phòng bếp tìm một miếng thịt, cắt nát bỏ vào trong bát bưng đến cho Hải Đông Thanh, sau đó lại đi lên trấn thuê xe, đi gửi thịt khô cho chưởng quỹ mập mạp kia.
Chưởng quỹ mập mạp kia là người nhạy tin tức, biết được Phàn Trường Ngọc thuê một gian hàng ở Dật Hương lâu để bán thịt kho, liền cười hỏi: “Thịt khô này cũng là của nhà Phàn nương tử, tiểu lão nhân dự định bán thịt khô này dưới tên Phàn ký, Phàn nương tử nghĩ sao?"
Sau khi nghe Tạ Chinh nói nhiều lời cong cong thẳng thẳng như vậy, tâm trí của Phàn Trường Ngọc trở nên sáng sủa hơn, nói: "Có thể, nhưng nếu ông bán giá tiền cao hơn giá ban đầu, cũng không thể cho ta xem sổ sách giả."
Chưởng quỹ mập mạp vội vàng cam đoan là ông ta sẽ không như vậy.
Phàn Trường Ngọc cùng chưởng quỹ mập mạp chia bạc, chỉ cần chưởng quỹ mập mạp không bán hạ giá, nàng liền không thua thiệt, cho nên không nói gì nữa.
Khi trở về nhà, nàng tình cờ đụng phải một đội quan binh, Phàn Trường Ngọc nhận ra thủ lĩnh kia là vị tướng lĩnh trước đó đã giúp nhà nàng sống sót qua một kiếp sau vụ ám sát.
Hắn ta cưỡi trên một con ngựa cao lớn, bên dưới còn có binh lính áp giải khoảng hơn chục người bị trói, nhìn trang phục thì những người bị trói cũng là quân nhân, nhưng rõ ràng là khác với quân phục của đám quan binh này.
Phàn Trường Ngọc cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện chính là những quan binh chinh lương buổi trưa nàng và Ngôn Chính cùng nhau nhìn thấy.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người trên cánh đồng ở hai bên đường đã vỗ tay hoan hô: "Tế châu chúng ta có một đại thanh thiên!"
"Hạ đại nhân là một vị quan tốt, thật sự thấy được những đau khổ của chúng ta!"
Phàn Trường Ngọc nhớ tới những gì Ngôn Chính đã nói vào buổi trưa, sau đó nhìn những quan binh chinh lương này bị trói gô mang đi, trong lòng cũng không khỏi âm thầm vui mừng.
Sau khi về đến nhà, nàng kể cho Tạ Chinh nghe về những gì mắt thấy tai nghe trên đường, ánh mắt Tạ Chinh dừng lại, sau đó ngón tay thon dài mở trang tiếp theo của quyển sách: “Tiếp tục ôn bài đi, đêm mai đúng giờ này kiểm tra nàng chương ‘Học nhi’.”
Phàn Trường Ngọc rụt cổ lại, khuôn mặt nhăn nheo giống như Trường Ninh đi đọc sách.
Nàng một lòng muốn nghiêm túc đọc sách, nhưng không thể chịu nổi khi nhìn tới những thứ chi, hồ, giả, dã này liền nhức đầu, chỉ có thể ép buộc bản thân mình đọc.
Cửa sổ không đóng, gió lạnh thỉnh thoảng thổi vào, làm người lạnh co rụt cổ, vì vậy mới không khiến cho hai tỷ muội Phàn Trường Ngọc mới xem một chút liền muốn đi tìm Chu công.
Tạ Chinh tựa hồ không biết lạnh, đi tới bên cửa sổ, ôm quyển sổ chắp ở sau lưng, nhìn về phía xa xa màn đêm, tóc dài xiêm y tung bay, ánh mắt thâm thúy.
Hạ Kính Nguyên ngang nhiên bắt trói người của Ngụy Tuyên, chính là không có ý định giữ thể diện cho Ngụy Tuyên.
Với tính cách có thù tất báo của Ngụy Tuyên, trước khi lệnh điều động của Ngụy Nghiêm được ban xuống, tất sẽ nổi điên đi tìm Hạ Kính Nguyên để cắn xé.
Người của hắn, cũng đã có thể động thủ.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ phu tử: Dạy đạo dùng người, đạo xử thế, còn học vấn, có báo danh không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận