Lý Tùy Du kéo dài trận đánh đã ba mươi phút.
Âm thanh vũ khí va chạm vào nhau, âm thanh tuyệt chiêu được phóng ra không một giây nào dừng lại. Không khí hảo nhộn nhịp làm Tùy Du phấn khích, đánh rất hăng say. Mỗi một chiêu thức phóng ra đều là cường đại mạnh nhất, tổ hợp phím dài dằng dặc, không một chút lơ là.
[Thế giới] Tín Đồ Đào Hoa: Chết tiệt! Cô ta có phải con người không vậy? Một cầm sư sao có thể mạnh đến vậy chứ?
Bọn họ đã đánh đến mức tay muốn mỏi nhừ ra rồi, Bách lão gia và Tống đại ca đều đã chết qua một lần, Liên Miêu Hồng và Liên Miêu Nhiễu nhờ cấp của mình cao nên tốt hơn một chút nhưng máu đã cạn hơn một nữa.
Hai cô gái bọn họ vốn tay nghề không giỏi, chẳng qua là được mọi người trong bang phái kéo mới đến được ngày hôm nay thôi. Trong khi Tử Hạ Tùy Du thì giống như quái vật, đánh mãi không chết, rõ ràng chỉ là một cái cấp 39 nhỏ bé, so với ngày hôm qua bọn họ gặp cao hơn hai, ba cấp, vậy mà một lúc có thể đánh được năm người, cấp của hắn cao hơn cô gấp đôi, vẫn bị đánh đến còn một phần ba cây máu và vẫn đang có dấu hiệu giảm xuống. Tử Hạ Tùy Du phòng thủ rất cao, tránh né được gần hết chiêu thức của bọn họ, không cách nào chết được. Tín Đồ Đào Hoa điên chết được.
Tùy Du lúc này vẫn thong thả đánh. Dù phòng thủ tăng cường nhưng vẫn không tránh được bị sát thương bởi cấp cao hơn mình, cây máu trên đầu giảm xuống còn một nửa. Tùy vẫn không lo lắng, cô không sợ chết, biết rõ cấp mình nhỏ, sớm muộn gì cũng chết, mà cũng không thể chạy được khi có năm người bao vây thế này, thôi thì một lần giải quyết một thể.
Nhưng cô không cho phép mình đứng im mà chờ chết được, muốn quần Lý Tùy Du này đâu có dễ như vậy. Lòng tự tôn của cô không cho phép.
Cũng may Mộng Giao Chỉ là game dựa vào kĩ thuật nhiều hơn, nàng mới kéo dài được đến bây giờ, muốn bọn họ tức chết.
[Phụ cận] Tống đại ca: Kĩ thuật này... Không phải của người thường đâu!
Nói giỡn, tất nhiên là tốt hơn bọn ngươi.
[Phụ cận] Liên Miêu Hồng: Không cần biết thế nào, đánh chết cô ta. Ta không tin một mình cô ta đánh thắng được năm người!
Hừ, lộng ngôn, ít nhất sẽ không chết dưới tay một con gà mờ không biết đánh như cô.
Trong một đám này, chỉ có Tín Đồ Đào Hoa may ra có khả năng giết được cô.
Tới đây, Tín Đồ Đào Hoa đang muốn tung ra chiêu thức mạnh nhất, quá trình chuẩn bị mấy hơn mười mấy giây, chưởng vừa hiện ra, sức đàn áp lớn, Tùy Du muốn chạy cũng bị ngáng đường.
Vấn đề là đột nhiên, vận cứt chó của Tùy Du lại lồi lên.
Có tiếng sáo vọng đến.
[Hệ thống]: Bạn đã bị dính Âm mê thuật, đình chỉ hoạt động hai mươi giây.
Tùy Du ngơ ngác nhìn màn hình, cả năm người kia cũng bị bất động rồi. Có người tiến vào sân? Là địch hay bạn?
Là bạn? Cô làm gì có bạn trong game này chứ. Là địch? Vậy thì đến không đúng lúc quá rồi, nhờ vậy mà cô không bị dính chưởng của Tín Đồ Đào Hoa.
Lập tức có một bóng trắng xuất hiện, trên con ngựa màu đen huyền, tà áo rộng bay bay phấp tới, tiến đến trước mặt Tùy Du.
[Hệ thống]: Cố Dạ Y Nhân mời bạn cùng lên thú cưỡi. Đồng ý hay không?
Cố Dạ Y Nhân?
Lý Tùy Du không suy nghĩ nhiều, lập tức ấn đồng ý, bị kéo lên ngựa ngồi sau lưng Cố Dạ Y Nhân. Ngựa liền phóng nhanh, vừa đúng lúc hai mươi giây, ở phía sau năm người đồng loạt chửi bới liên tục.
Lý Tùy Du nhếch môi cười.
...
Quá trình đào thoát, cả Tùy Du và vị Cố Dạ Y Nhân chỉ từng gặp qua được một lần, không ai lên tiếng nói câu nào.
Ngựa chạy qua đồng hoa màu vàng, trên đầu là bầu trời trong xanh đầy mây, dưới chân là cỏ hoa rộng lớn, không gian phản phất gió, khiến cho quần áo hai người lay động, phập phồng giữa không trung, nhìn thật đẹp mắt.
Lục y nam tử ngồi trước, dung nhan họa thủy thanh tú trầm tĩnh, tay kéo dây cương, ánh mắt điềm nhiên. Mỹ nữ ngồi sau lục y như nước xinh đẹp tựa tiên, đôi tay gầy nhỏ ôm lấy eo của nam tử, giống như một cặp đôi quyến lữ đang du ngoạn, vô cùng thâm tình, cũng vô cùng đẹp mắt.
Loại cảm giác này Tùy Du không tưởng sẽ nghĩ tới, thì ra trong game còn có thể mang đến phong vị, hình ảnh tốt thế này.
Cố Dạ Y Nhân đưa Tùy Du đến khu vực an toàn, nơi không thể PK được.
Nơi này là Bình Yên Cốc, lãnh địa thanh bình không có chiến tranh của Mộng Giao Chỉ. Một nơi đầy cây và hoa, cảnh đẹp thiên nhiên ôn hòa, là nơi mà những người chơi thường đến chỉ để ngắm cảnh, hoặc là hẹn hò, hoặc là để tu luyện trong thời gian ngắn...
[Phụ cận] Tử Hạ Tùy Du: Đa tạ ân cứu mạng.
Nàng hướng tới Cố Dạ Y Nhân, làm động tác cúi người theo kiểu giang hồ cổ đại đã được cài đặt sẵn.
[Phụ cận] Cố Dạ Y Nhân: Ta chỉ trả ân.
Tùy Du ngẫm nghĩ, nhớ lại việc mình đã cùng người này làm nhiệm vụ Tam cấp ngày hôm qua, cũng có thể xem như là cô cứu mạng người này. Nhưng lần này không giống vậy, cô là bị một đám người bắt nạt, lâm vào cảnh nguy kịch, giữa nơi xa lạ không người thân quen này lại có người ra tay giúp đỡ mình, cô chưa bao giờ thấy xúc động trong trò chơi như vậy, còn xúc động hơn việc khi lần đầu mình đứng lên được top đầu PK ngày xưa nữa.
[Phụ cận] Tử Hạ Tùy Du: Dù sao ân cứu mạng này cũng không thể không đáp. Ta gửi huynh một chút vật mọn xem như đáp nghĩa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận