Lão Phùng chỉ vào túi trữ vật của Lâm Xuyên nói:
Lâm Xuyên ngơ ngác nhìn lão Phùng, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói túi trữ vật khắc với người.
Lão Phùng cười một cách thần bí khó dò rồi nói:
Nhìn lão Phùng thề son sắt, Lâm Xuyên có chút hoang mang.
Cuối cùng Lâm Xuyên vẫn quyết định tin tưởng lão Phùng một lần.
Lão Phùng ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo, nói:
Lão Phùng chỉ tay sang Tuyết Mạc đang ngồi ăn dưa hấu bên cạnh.
Tuyết Mạc nghe vậy, hai mắt sáng lên, hắn ta cũng đang muốn có một cái túi trữ vật!.
Lâm Xuyên có chút do dự nói:
Lâm Xuyên không nói hết câu, không phải hắn xem thường Tuyết Mạc.
Mà là một tiệm cầm đồ làm ăn ở trần gian, muốn bỏ ra năm mươi viên linh thạch, quả thực là chuyện viển vông, huống chi đây chỉ là một tiệm cầm đồ ở thị trấn nhỏ.
Lời nói của Tuyết Mạc khiến Lâm Xuyên sửng sốt.
Lão Phùng cũng có chút kinh ngạc nhìn Tuyết Mạc, hắn biết Tuyết Mạc còn có mấy chục viên linh thạch.
Nhưng khí thế không thèm Mạc cả của Tuyết Mạc khiến hắn không thể không đánh giá lại gia sản của Tuyết Mạc.
Lâm Xuyên nhìn Tuyết Mạc hỏi:
Tuyết Mạc nói xong liền xoay người trở về tiệm cầm đồ, một lát sau Tuyết Mạc đưa năm viên linh thạch đến trước mặt Lâm Xuyên.
Lâm Xuyên còn chưa nói xong, hai mắt đã trợn to.
Tuyết Mạc mỉm cười gật đầu nói:
Lâm Xuyên vội vàng đổ hết đồ đạc của mình ra, cung kính đưa túi trữ vật cho Tuyết Mạc.
Lâm Xuyên cởi áo khoác ngoài, bọc hết đồ đạc của mình lại rồi xoay người bỏ chạy.
Sợ Tuyết Mạc đổi ý.
Lão Phùng lúc này mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Tuyết Mạc nói:
Tuyết Mạc chỉ cười không nói.
Thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn liền tối sầm lại.
Chỉ thấy Lão Phùng đưa tay ra trước mặt Tuyết Mạc xoa xoa, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Tuyết Mạc nhất thời mặt mày đen xì.
Hắn đã nói, tại sao Lão Phùng nói có đồ của tu sĩ mà mãi không lấy ra.
Hóa ra là tên này đang bày trò.
Lừa đảo trắng trợn!
Tuyết Mạc hỏi:
Lão Phùng há miệng sư tử nói:
Tuyết Mạc im lặng, như thể đến lúc đó chỉ có mình lão bị tìm chứ không phải hắn.
Tuyết Mạc móc từ trong đáy quần ra một cái túi tiền, lấy ra mười viên linh thạch đưa cho lão Phùng.
Lão Phùng mặt mày nhăn nhó nhận lấy linh thạch, càu nhàu:
………….
Hôm nay có lẽ là ngày nghỉ của các tu sĩ Vân Khê Cốc.
Lâm Xuyên vừa đi chưa được nửa canh giờ, lại có một đám tu sĩ trẻ tuổi xuất hiện trên đường phố.
Lão Phùng ánh mắt lóe lên nói:
Tuyết Mạc có chút do dự nói:
Lão Phùng không để ý nói:
Hai người nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ, đám tu sĩ tự nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt của hai người.
Bọn họ tổng cộng năm người, mặc trang phục đệ tử nội môn Vân Khê Cốc.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra người cầm đầu trong số năm người là một trong hai nữ tu có dung mạo xinh đẹp nhất.
Nữ tử này biểu hiện vô cùng hoạt bát, đồng thời cũng có chút cao ngạo, tựa như đang dùng lỗ mũi nhìn người.
Thân phận nữ tử này cũng không tầm thường.
Ngô Nguyệt, cháu gái ruột của Tam trưởng lão Vân Khê Cốc.
Năm người lập tức đi thẳng về phía Tuyết Mạc bọn họ.
Ngô Nguyệt một cái mông ngồi xuống đối diện lão Phùng.
Lão Phùng cũng không để ý thái độ ngạo mạn của đối phương.
Ngô Nguyệt chỉ cười rồi lấy ra một viên linh thạch đặt lên trên bàn.
Tuy nhiên, khi lão Phùng đưa tay định lấy linh thạch, nàng ta lại chộp lấy viên linh thạch.
Lão Phùng tự tin nói:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận