Dịch: Hoangforever
"Chẳng lẽ là hàng cao cấp..."
Giang Bạch bước vào thang máy, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, đồng thời còn tính toán giá cả trên thị trường ở trong đầu.
Nghe nói loại hàng cao cấp này giá không rẻ, toàn mấy chục vạn.
Bây giờ hắn tuy có chút tiền, nhưng hôm nay mới chỉ nhận được mấy vạn, phần lớn là vào tháng sau mới có, cũng không biết có đủ hay không...
*1 vạn tệ = 10.000 tệ ≈ 35.080.459 VND.
Nếu như bỏ ngoài tai những suy nghĩ trong lòng Giang Bạch, thì trên thực tế Diêu Lam cũng không biết được Giang Bạch đang suy nghĩ gì ở trong đầu.
Vào thang máy, cô ta đưa ngón tay thon dài của mình ra, sau đó nhẹ nhàng ấn nút.
Trong không gian nhỏ hẹp, cả hai đều im lặng.
Diêu Lam không còn vẻ phóng túng như vừa rồi nữa, mà khoanh tay trước ngực, dựa người vào góc tường, toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.
"Uống rượu vào rồi thì không nên lái xe, tôi biết gần đây có một quán ăn khuya khá ngon, đi bộ tới là được, rất gần, mà đồ ăn cũng tuyệt. Đi cùng tôi đi."
Vừa bước ra khỏi thang máy, Diêu Lam không chút khách sáo khoác lấy cánh tay phải của Giang Bạch, nửa người tựa vào hắn, khiến Giang Bạch không khỏi giật mình, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng lại có chút không nỡ, đành phải bị động hưởng thụ như vậy.
Hai người trông giống như một cặp tình nhân bước ra ngoài, khiến cho người bảo vệ ở dưới tầng ngẩn ngơ.
Anh ta há hốc miệng, ánh mắt đầy ngạc nhiên và khó tin nhìn Diêu Lam và Giang Bạch đang bước ra.
Từ ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của anh bảo vệ này, không khó để nhận ra rằng anh ta có lẽ quen biết Diêu Lam.
Nghĩ cũng đúng, một mỹ nhân như vậy, sống ở đây, là đàn ông thì ai mà chẳng biết?
Đối với ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ, vừa ghen tị này, Giang Bạch nói không đắc ý thì là giả, nhưng cảm giác tuyệt vời này còn chưa kịp kéo dài được bao lâu thì đã bị một giọng nói đầy tức giận cắt ngang.
"Diêu Lam! Cậu ta là ai?"
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mặc bộ vest đen ôm sát người, bước ra từ bóng cây ở thảm cỏ xanh gần đó, chỉ tay vào Giang Bạch, chất vấn với vẻ mặt đầy tức giận.
"Bạn trai tôi!"
Câu trả lời của Diêu Lam khiến Giang Bạch không khỏi đảo mắt.
Thì ra là như vậy, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu tại sao!
Hóa ra, Diêu Lam nhiệt tình như vậy, lần đầu gặp mặt đã tỏ ra thân thiết đến thế, là vì vừa khéo nhìn thấy hắn bước xuống lầu đã nảy ra ý định này.
Đây là muốn lấy hắn làm bia đỡ đạn a!
Chỉ là không biết người đàn ông trước mắt này với Diêu Lam rốt cuộc có quan hệ gì?? Là bạn trai? Hay là con ruồi bám dính theo?
Phải nói, người đàn ông này trông cũng không tệ.
Khoảng 30 tuổi, ăn mặc chỉnh tề, làn da trắng trẻo, quần áo trên người đều là hàng cao cấp. Xét về bề ngoài, anh ta đúng là kiểu người thành đạt.
Nhưng giữa đôi lông mày lại lộ ra vẻ u ám, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nói Diêu Lam không thích anh ta cũng là điều dễ hiểu.
"Bạn trai? Cô có bạn trai từ khi nào? Sao tôi không biết? Này, cậu kia, cậu tên gì?"
Người đàn ông kia nghe thấy vậy, càng thêm tức giận, gằn giọng hỏi.
Sau đó, ánh mắt anh ta đầy vẻ giận dữ về phía Giang Bạch, trong lời nói mang theo thái độ cao ngạo, như thể chẳng coi Giang Bạch ra gì.
Lời vừa dứt, từ xa 5-6 người đàn ông cao to, mặc vest đen bước xuống từ một chiếc xe thương mại màu xám. Bọn họ sải những bước chân dài, nhanh chóng chạy đến bên cạnh người đàn ông kia.
Tất cả đứng nghiêm chỉnh phía sau, ánh mắt tức tối nhìn chằm chằm vào Giang Bạch, như thể chỉ cần mệnh lệnh vừa ra là họ sẽ lao lên trừng phạt hắn.
Vốn, Giang Bạch định nói rằng mình hoàn toàn không quen biết gì Diêu Lam, nhưng giọng điệu của gã này khiến hắn cảm thấy bực mình.
Giang Bạch từ trước đến nay vốn là người ăn mềm không ăn cứng. Hiện tại, hắn còn sở hữu một thân bản lĩnh, há lại sợ đám người này hay sao?? Đường đường là một tông sư Bát Cực Quyền, chẳng lẽ lại sợ mấy người như bọn hắn?
"Anh muốn làm gì? Ngô Thiên, tôi nói cho anh biết, tôi hoàn toàn không thích anh, chúng ta cũng không quen biết nhau, tôi có bạn trai hay không thì có liên quan gì đến anh, phiền anh dẫn người của anh đi chỗ khác! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Chưa đợi Giang Bạch lên tiếng, Diêu Lam đã lên tiếng trước.
Có thể thấy, sự xuất hiện đột ngột của mấy tên to con này nằm ngoài dự đoán của cô. Theo bản năng cô kéo Giang Bạch lại, kéo ra phía sau mình, rõ ràng là không muốn vì hành động của mình mà khiến Giang Bạch gặp nguy hiểm.
"Diêu Lam!"
Ngô Thiên nghe vậy không nhịn được hô lên một tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú càng thêm tức giận, nhìn Giang Bạch như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tuy nhiên, hắn vẫn còn có chút khí lượng, biết kiềm chế lại, cũng không có lập tức ra lệnh cho bộ hạ của mình lao vào đánh đập Giang Bạch.
Hắn ta chỉ trừng mắt nhìn Giang Bạch, sau đó giận dữ quay sang nhìn Diêu Lan. Thấy cô không có ý định trả lời, hắn dập mạnh chân xuống đất rồi xoay người rời đi.
"Diêu Lan, ở Thiên Đô này, Ngô Thiên tôi dù gì cũng là nhân vật có tiếng tăm. Phụ nữ bên cạnh tôi không thiếu, nhưng bao năm nay, em là người duy nhất khiến tôi rung động. Tôi sẽ không từ bỏ đâu. Em hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng phí thời gian với mấy tên trẻ con như vậy."
Trước khi rời đi, Ngô Thiên còn buông lại một câu như vậy.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối, hắn ta cũng không có nói gì nhiều với Giang Bạch, chỉ hung hăng liếc nhìn hắn một cái trước khi rời đi, khiến Giang Bạch trong lòng thầm hiểu rõ, chuyện này e rằng sẽ không đơn giản kết thúc như vậy.
Vẻ mặt đó của hắn ta khiến Giang Bạch nhướng mày định ra tay, nhưng nghĩ lại, lại thôi, giữa chốn đông người quả thực không thích hợp.
---
Chú thích:
* Ăn mềm không ăn cứng: là một thành ngữ tiếng Việt, dùng để chỉ những người:
-Dễ dàng bị thuyết phục bởi lời nói nhẹ nhàng, thái độ ôn hòa: Họ sẵn sàng lắng nghe và hợp tác khi được đối xử tử tế, tôn trọng.
-Phản ứng mạnh mẽ với sự ép buộc, cưỡng chế: Họ sẽ chống đối, không chịu khuất phục khi bị áp đặt, đe dọa.
-Thích giải quyết vấn đề bằng thương lượng, hòa giải: Họ không muốn sử dụng bạo lực hay xung đột để đạt được mục đích.
Nói một cách đơn giản, "ăn mềm không ăn cứng" có nghĩa là "có thể thương lượng, đừng đe dọa".
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận