Dịch: Hoangforever
"Tiểu Bạch, cậu đến rồi a! Nghe tôi nói này, cậu phải cẩn thận đấy, Từ Kiệt đến rồi, dẫn theo hơn 20 người, đang ở trong phòng 666 đợi cậu đấy. Cường ca cũng đang ở đó cùng hắn.
Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng vào, tranh thủ bắt xe chạy về quê đi. Hắn có dữ dằn cỡ nào cũng không thể lặn lội cả ngàn dặm để tìm cậu đâu."
Vừa bước xuống xe, chưa kịp vào cửa, Giang Bạch đã bị một nhân viên bảo vệ kéo lại.
Người này là đồng hương với Giang Bạch, cùng quê.
Đối phương lớn tuổi hơn, thường ngày cũng hay quan tâm tới Giang Bạch, thấy hắn đến, vội vàng kéo lại, nhỏ giọng nói.
"Từ Kiệt?"
Giang Bạch nghe vậy nhướng mày.
Từ Kiệt này Giang Bạch biết, là tên côn đồ có tiếng ở khu Thượng Đông, một kẻ liều mạng, ngày thường có không ít tên côn đồ nhỏ lẻ theo hắn ta kiếm cơm, mấy năm nay ở khu Thượng Đông chẳng mấy ai dám chọc vào hắn.
Nghe nói người này võ nghệ cao cường, thủ đoạn tàn độc, nhưng lại là người trọng nghĩa khí, biết phân biệt đúng sai, nên tuy hung dữ nhưng cũng có không ít người nể phục hắn ta.
Trước đây hắn ta cũng từng đến đây, Giang Bạch đã gặp qua một lần, lúc đó ông chủ còn đích thân tiếp đón.
Không ngờ Lưu Bân lại mời được hắn ta đến, thảo nào đến ông chủ cũng không dám ra mặt.
Vì một tên bảo vệ nhỏ nhoi như anh mà đắc tội với Từ Kiệt?
Đừng đùa nữa, ông chủ có phải kẻ ngốc đâu!
Đổi lại là ai cũng sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này.
"Chú Tào, không sao đâu, chú cứ yên tâm đi."
Vỗ nhẹ lên tay chú Tào, Giang Bạch nhìn ông bằng ánh mắt kiên định rồi bước vào sảnh chính lộng lẫy.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Giang Bạc thẳng thừng đẩy cửa bước vào căn phòng VIP 666.
Vừa vào cửa đã thấy trong phòng karaoke rộng lớn lúc này có 20-30 người đàn ông đang ngồi.
Ngay chính giữa, một thanh niên đầu trọc lóc, mặc áo sơ mi kẻ caro, quần dài bó sát, trên cổ thấp thoáng có thể nhìn thấy hình xăm móng rồng màu xanh đen đang ngồi chễm chệ.
Bên cạnh hắn ta, Lý Cường, người luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, đang bưng ly rượu với vẻ mặt lấy lòng đứng bên cạnh. Ba bốn cô gái xinh đẹp nổi tiếng trong quán vây quanh.
Người này cứ thế ngồi ở giữa, vắt chéo chân, châm một điếu thuốc, nhắm mắt lại, khiến Lý Cường đứng bên cạnh với vẻ mặt nịnh nọt có chút xấu hổ. Người này không ai khác chính là Từ Kiệt!
"Tôi là Giang Bạch, anh tìm tôi?"
Giang Bạch cũng không khách sáo, rất thản nhiên đi thẳng vào trong, không nói một lời liền túm lấy một tên côn đồ nhỏ ngồi cách Từ Kiệt không xa bên trái, tiện tay ném sang một bên, sau đó ngồi xuống vị trí của hắn, nhìn Từ Kiệt trước mặt lạnh lùng nói.
Giang Bạch nay đã khác xưa, bây giờ hắn căn bản không coi loại người này ra gì.
"Giang Bạch, mày làm cái trò gì đấy! Dám nói chuyện với Từ ca như vậy à, muốn chết đúng không? Mau xin lỗi Từ ca đi! Từ ca rộng lượng, có thể….”
Lý Cường còn chưa nói dứt lời, đám người bên cạnh đã không nhịn được, hơn 20 thanh niên hùng hổ đứng dậy, bảy tám người trong số đó rút ra hung khí, những người còn lại thì mỗi người cầm một chai bia, hằm hằm nhìn Giang Bạch, chỉ chờ Từ Kiệt ra lệnh một tiếng là sẽ cho Giang Bạch nằm thẳng cẳng ra đó.
Lý Cường đứng bên cạnh mặt mày tái mét, vội vàng lên tiếng:
"Này..."
"Ồ, thằng nhóc này gan đấy! Đã nhiều năm rồi không có ai dám nói chuyện với tao như vậy!"
Từ Kiệt lên tiếng cắt ngang lời Lý Cường. Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn Giang Bạch trước mặt với vẻ thích thú, thản nhiên nói.
"Đó là vì bọn họ sợ anh, còn tôi thì không! Anh đến đây vì Lưu Bân à? Tôi không thấy mình dạy dỗ hắn ta có gì là sai cả, sao, anh muốn ra mặt thay hắn à?"
Đối mặt với tình hình trước mắt, Giang Bạch không hề nao núng, ngồi đó tùy tiện cầm lấy một chai rượu ngoại, tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm rồi nhìn Từ Kiệt với ánh mắt thản nhiên.
"Không sai, tôi đã biết chuyện xảy ra rồi. Lưu Bân, thằng nhóc đó đúng là làm sai thật, nhưng cậu ra tay cũng hơi nặng tay rồi đấy.
Thằng nhóc đó cũng không phải thứ tốt đẹp gì, ngày thường tôi cũng chẳng muốn quản, nhưng dù sao nó cũng là em họ tôi, con trai ruột của dì cả tôi. Dì cả tôi lần này đích thân gọi điện cho tôi, vậy nên trong chuyện này cậu cũng phải cho tôi một lời giải thích.
Tiền thì Từ Kiệt tôi không nhiều, nhưng cũng không thiếu. Hoàn cảnh của cậu tôi cũng biết, đòi tiền thì chắc chắn cậu cũng không có, cậu tự nói xem hôm nay định giải quyết thế nào? Là để lại một bàn tay, hay là để tôi cũng đục bảy lỗ trên đầu cậu?"
Nhìn Giang Bạch trước mặt, Từ Kiệt nheo mắt, cười như không cười nói.
Giọng điệu tuy không quá gay gắt, nhưng lại đầy sát khí.
----

Từ Kiệt
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận