Dịch: Hoangforever
“Chín đạo tia sáng?? Điều này....điều này, sao có thể?”
Cho dù là Phong Nhạn, lúc này cũng hiện ra thần sắc hoảng sợ.
Đám người trưởng lão Phong Gia thì càng không phải nói, càng thêm rung động!
Linh thạch xuất hiện 7 đạo tia sáng, chuyện này cũng đã xuất hiện cách đây từ khá lâu rồi, từ mấy trăm năm trước. Đó là vào lúc Phong Nhàn đang còn ở độ tuổi thiếu niên. Lúc đó, lão đã khiến cho tứ phương rung động và cũng từ chuyện đó mà Phong Nhàn sau này mới trở thành tộc trưởng của Phong Gia.
Nhưng lúc này, Phong Thanh trực tiếp đạt tới 9 đạo tia sáng, điều này đại biểu cho việc gì?
“Đỏ thẫm - da cam - vàng - xanh lá - xanh thẫm - xanh da trời - tím), ngoài 7 tia sáng có màu sắc này ra còn có thêm đạo tia sáng Thần quang và đạo tia sáng Tiên quang nữa!”
Một lúc, Phong Nhàn mới từ trong sự khiếp sợ phục hồi lại, lẩm bẩm nói.
“Thực lực của hắn, rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào rồi?”
Các vị Trưởng lão Phong Gia nhìn nhau,nhất thời câm nín.
“Linh thạch Phong tộc chúng ta kiểm tra chính là kiểm tra thực lực tổng hợp, gồm có Âm dương thuật, Cổ võ, Y thuật và đa thuật pháp. Hắn mới 20 tuổi, lại đạt tới cực hạn 9 đạo tia sáng , hơn nữa còn có tiếng rồng ngâm gào thét trong đó nữa. Phong tộc chúng ta lại một lần nữa xuất hiện một vị thiên tài nghịch thiên nữa rồi!”
Rốt cuộc, Phong Nhàn nhịn không được nói.
“Làm sao có thể?”
“Hắn chỉ là một tên phế vật, làm sao có thể xuất hiện 9 đạo tia sáng được chứ?”
“Linh thạch cao lắm không phải chỉ có thể xuất hiện ra được 7 đạo tia sáng hay sao? Làm sao xuất hiện 9 đạo tia sáng được chứ? Hắn ăn gian!!”
Thế nhưng đám người Phong Nhàn thì biết được, linh thạch có thể trắc nghiệm ra được 9 đạo tia sáng. Và thực lực cao nhất cũng chỉ có thể đạt tới 9 đạo, cho nên 9 đạo tia sáng chính là cực hạn!
Nhưng những năm gần đây, Phong Tộc cũng chỉ có mình Phong Nhàn là có thể đạt tới được 7 đạo tia sáng, ngoài ra không có ai đạt tới trình độ này nữa. Chính vì lý do này mà mọi người nghĩ rằng linh thạch chỉ có thể hiện ra được 7 đạo tia sáng.
“Không phải chỉ là một khối đá thôi sao? Con mẹ nó chứ, cũng chỉ vì cái tảng đá này cũng chỉ thể hiện ra được 9 đạo tia sáng, bằng không lão tử sẽ cho các ngươi thấy, lão tử làm ra được mười mấy, hai mươi đạo tia sáng.”
Nhìn đám người ở bên dưới xôn xao, ồn ào bàn tán, Phong Thanh nhỏ giọng nói.
Nói thế này, đương nhiên đám thiếu niên kia không nghe thấy rồi.
Thế nhưng đám người Phong Nhàn thì khác, hiển nhiên nghe ra được.
Dù sao lúc còn trẻ bọn họ cũng là những thiếu niên thiên tài. Hôm nay thực lực mạnh mẽ hơn nữa, thính lực chắc chắn đã đạt tới trình độ kinh người.
“Phong Thanh, Ngươi....”
Nghe thấy Phong Thanh nói như vậy, một vị trưởng lão Phong Gia nhất thời tức giận nói,
“Linh Thạch chính là vật do tổ tiên của Phong Linh Huyền khai sáng ra. Ngươi lại ăn nói lớn lối, đại nghịch bất đạo như vậy, hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi một trận!”
Oanh!
Sau khi vị trưởng lão Phong Gia này nói xong, một cỗ hơi thở từ trên người lão bộc phát ra, uy áp cường đại nhất thời quét tới chỗ Phong Thanh.
Uy áp như thế này đủ để khiến cho đám thiếu niên đứng ở bên dưới cảm thấy khó thở.
Nhất thời đám thiếu niên đứng bên cạnh Phong Thanh lui về sau, tim đập thình thịch nhìn lại. Thế nhưng sau khi nhận ra uy áp này là nhằm vào Phong Thanh, đám người này liền hiện ra nụ cười lạnh.
Bọn họ không biết tại sao vị trưởng lão kia đột nhiên tức giận, có lẽ do tên Phong Thanh kia ăn gian chăng? Chính vì nghĩ như vậy, cho nên trên khuôn mặt họ hiện ra sự trào phúng, hả hê khi người gặp nạn.
“Chỉ có thực lực như vậy thôi sao? Tỉnh lại đi!”
Phong Thanh nhìn trưởng lão Phong Gia một cái, nói.
Cái gì?
Con mẹ nó chứ!
Chết tiệt!
Nhất thời, đám thanh niên Phong Gia kinh ngạc nhìn về phía Phong Thanh, giống như kiểu bọn họ vừa nghe nhầm vậy.
Này mọi người, hắn vừa mới nói cái gì vậy?
Lời của Phong Thanh vừa xuất ra, nhất thời làm cho mọi người cảm thấy khiếp sợ.
Chẳng ai ngờ rằng, Phong Thanh lại dám nói như vậy với một vị trưởng lão của Phong Gia.
“Hừ!”
Vị trưởng lão Phong Gia kia hừ lạnh một tiếng, đem uy áp kia tăng lên mấy phần.
Chỉ là Phong Thanh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn vị trưởng lão Phong gia này lấy một cái, đối với uy áp mà lão thả ra thì lại càng không để ý tới.
“Lão đầu, nếu như lần này ta khảo nghiệm có thực lực vô địch, vậy thì hiện tại ta có thể rời khỏi Phong Linh Huyền, nhập thế rèn luyện đúng không?”
Phong Thanh nhìn chằm chằm Phong Nhàn hỏi.
Cái này?
Người ở nơi này lại một lần nữa ngây người.
Đây chính là tộc trưởng Phong tộc a! Lão thế nhưng mà lại là cường giả số 1, số 2 trong thiên hạ a! Cái gì mà là gia tộc lánh đời, thế lực kia, môn phái nọ, ở trong mắt Thượng cổ Tiên địa bọn họ chính là những thứ cặn bã, thế nhưng Phong Thanh cứ như vậy nói với lão, giống như kiểu ngang hàng?
Sợ ngây người.
Bọn họ hoàn toàn sợ ngây người!
Mặt già của Phong Nhàn đỏ ửng lên, chân mày đang còn giãn ra liền nhíu chặt lại. Mấy vị trưởng lão bên cạnh thì lại càng tức giận thêm vạn phần.
Nhưng mới vừa rồi vị trưởng lão kia cũng đã xuất thủ, qua đó họ cũng thấy được thực lực của cái tên Phong Thanh chết tiệt này rất là cường đại.
Một đời trưởng lão, ngạo nghễ tứ phương, kết quả là không làm gì được Phong Thanh, điều này làm cho bọn họ cảm thấy lúng túng.
“Phong Thanh, người tới đây, những người còn lại tản ra đi.”
Phong Nhàn nói, sau đó thân ảnh liền động, cùng với mấy vị trưởng lão khác liền rời khỏi nơi này.
Mà Phong Thanh thì đi theo phía sau.
-----------
------------
Hồ nước Phong Linh Huyền tiên khí dày đặc, lúc này ở đây có 6 người.
Phong Nhàn, cùng với đó là năm vị trưởng lão Phong Tộc. Ngoài ra còn có thêm Phong Thanh nữa.
“Tộc trưởng, trong mắt của hắn quả thực không có ngươi.:
Trưởng lão Phong Gia nhìn chằm chằm Phong Nhàn lên tiếng nói.
“Chung quy lại thì Phong Tộc chúng ta đã mắc nợ hắn.”
Phong Nhàn thở dài nói.
Nhất thời những người khác không biết nên nói như thế nào nữa.
Hai mươi năm trước, Phong Gia gặp một trận bệnh dịch tả, lúc đó Phong Thanh mới sinh ra. Cha mẹ Phong Thanh vì bảo vệ Phong Linh Huyền mà bị một cỗ thế lực không biết tên mang đi. Từ đó Phong Gia mắc nợ đối với Phong Thanh.
Về sau Phong Nhàn đích thân bảo hộ cho Phong Thanh. Chỉ là sau này, sau mấy lần khảo nghiệm thực lực xong, Phong Nhàn liền bỏ qua Phong Thanh.
Chuyện này lúc ấy khiến cho mọi người chỉ biết thở dài. Dù sao cha mẹ Phong Thanh có thiên phú vô cùng cao. Năm đó chiến đấu, nếu như không phải nhờ có hai người bọn họ, có lẽ Phong tộc đã chết rất nhiều người rồi. Có thể nói cha mẹ Phong Thanh chính là ân nhân của cả Phong tộc. Thế nhưng chuyện này trong cả Phong tộc cũng chỉ có Phong Nhàn và 5 vị trưởng lão ở trước mặt này là biết được.
Vừa nghĩ tới đây, mọi người không biết nên nói như thế nào nữa. Chỉ là họ cảm thấy sốc trước chuyện Phong Thanh lúc này đột nhiên bạo tạc ra thực lực mạnh mẽ như vậy?
“Phong Thanh, Phong tộc ta từ trước tới giờ vẫn luôn điệu thấp, người sau khi rời khỏi đây, đi về phía Hàng Châu và tìm người này.”
Sau đó Phong Nhàn đưa cho Phong Thanh một số tài liệu,
“Ngoài ra, hồi đó ta và mấy vị trưởng lão, vài thập niên trước tại thời điểm ra ngoài rèn luyện có giao thiệp với không ít người. Những người này hiện tại hoặc là đang ở trong quân đội, hoặc là đang ở trong chốn quan trường, thương trường …gặp phải chuyện gì, người có thể tìm bọn họ để giúp đỡ. Đây là tư liệu về bọn họ. Ngày đó, ta còn có mấy chục cái hôn ước đặt trước nữa, chỉ là đính hôn với ai, hiện tại chúng ta cũng quên mất rồi. Dù sao thì người cũng đã đến tuổi sắp kết hôn rồi, cứ xem như là chúng ta giúp ngươi đặt trước 7-8 chục cái đám cưới trước đi, tới lúc đó ngươi nhìn một chút là được.”
É….
Phong Thanh câm nín. Con mẹ nó chút, bảy tám chục người vợ? Cái này… cho dù là ngựa đực cũng phải mệt chết a!
“Đây là Âm Dương Ngũ Hành thuật, ngươi nhớ tu luyện.”
Phong Nhàn nói.
“Ta lúc 3 tuổi đã học hết.”
Phong Thanh nói.
A??
Nghe thấy vậy, mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Phong Nhàn lại nói:
“Đây là Thần y thiên thuật.”
Phong Thanh: “Ta 5 tuổi đã học xong.”
Phong Nhàn: “Đây là thượng cổ võ học, bao gồm các võ chính tông Thái Cực Quyền, Bát Quái quyền…”
Phong Thanh: “Ta 7 tuổi liền luyện xong.”
Mấy người Phong Nhàn không biết nên nói cái gì nữa, con mẹ nó chứ, có thể còn nói gì được nữa đây??
“Phong Thanh… nhớ kỹ, sau khi rời khỏi đây, nhất định phải điệu thấp một chút. Đây là quy định từ xưa tới nay của Phong Tộc ta.”
Sau đó Phong Nhàn lại một lần nữa giảng giả cho Phong Thanh, điệu thấp, điệu thấp, điệu thấp hơn nữa như thế nào.
“Được rồi, đừng có lảm nhảm nữa, mệt quá đi mất.”
Phong Thanh nhịn không được lên tiếng nói.
“Hừ… nếu như không phải thấy người muốn rời đi, lão phu đã đánh cho ngươi một trận rồi. Đồ không biết quy củ!”
Một vị trưởng lão Phong Gia lạnh nhạt nói.
Vừa mới định chuẩn bị rời đi, Phong Thanh nghe thấy vậy liền dừng bước chân lại, sau đó nhìn về phía vị trưởng lão kia khẽ mỉm cười một cái.
“Ngươi muốn làm gì?”
Vị trưởng lão kia nói.
Bành… Bành…. Bành….
Sau đó, khung cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng.
Một lúc sau, từng đạo âm thanh gào khóc thảm thiết vang lên.
Tiếp đó Phong Thanh phủi tay, nhìn mấy vị trưởng lão Phong Gia và Phong Nhàn mặt sưng mày húp, nói:
“Nhớ kỹ, sau này chớ ở trước mặt ta trang bức. Đừng tưởng các ngươi trâu bò!”
Tộc trưởng Phong gia và các trưởng lão giờ phút này chỉ muốn khóc.
Chết tiệt!
Bọn họ biết Phong Thanh trâu bò rồi, dù sao cũng là 9 đạo tia sáng, thế nhưng không ngờ hắn lại có thể trâu bò tới như vậy.
Một người quét ngang bọn họ a!
Con mẹ nó chứ!
Nhưng cuối cùng bọn họ cũng thở phào ra nhẹ nhõm bởi Phong Thanh đã đi rồi.
“Ha…ha… ha…ha…. Cuối cùng, ta cũng được rời khỏi được cái nơi quỷ quái này rồi. Rốt cuộc có thể tới thành phố lớn để trang bức rồi.”
Vào lúc này, một tràng tiếng cười từ đằng xa vọng lại, quanh quẩn nơi đây.
A… phụt…..
Phong Nhàn nghe thấy tràng tiếng cười này xong liền trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Điệu thấp, đã bảo điệu thấp mà?
“Tổ tiên, ta thật có lỗi!”
Phong Nhàn hoàn toàn muốn khóc, mở miệng nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận