Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Hệ Thống Sơn Tặc Mạnh Nhất (Dịch)
  4. Chương 18: Đánh cướp sao?? Cùng đi, cùng đi

Hệ Thống Sơn Tặc Mạnh Nhất (Dịch)

  • 393 lượt xem
  • 1569 chữ
  • 2022-07-23 10:35:25

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sáng sớm, trên núi sương mù mới nổi lên, trời còn chưa sáng hẳn, Trình Đại Lôi chỉ thẳng ngón tay như kiếm, hướng về hạp cốc.

Trong lòng mọi người nhất thời giật mình, ánh mắt theo dõi hướng chỉ tay của Trình Đại Lôi, chỉ thấy gió thổi cỏ lay, núi đá yên lặng, bất luận động tĩnh gì đều không thấy.

Ánh mắt nghi ngờ rơi vào trên thân Trình Đại Lôi, tên tiểu tử này là đang muốn làm cái gì.

"Có thể mời thiên lôi a..." Ngón tay Trình Đại Lôi lay động trong không trung, trong lòng không khỏi bạo phát: Nhanh lên nào, chẳng lẽ Lâm Thiếu Vũ không có nghe thấy.

"Lôi a..."

Trình Đại Lôi cuống họng đều muốn câm, tâm lý có chút run rẩy, trước đó hắn đã suy nghĩ kỹ cách ứng phó, để Lâm Thiếu Vũ mai phục tại trên sơn cốc, châm lửa một thùng thuốc nổ, không làm như vậy, Trình Đại Lôi cũng không biết làm sao để thoát thân.

"Tiểu tử này giả thần giả quỷ, để ta giết hắn!" Sơn tặc hô to.

Một đám sơn tặc có người ngồi trên lưng ngựa, có người cầm binh giáo đứng trên mặt đất, trên mặt dần biểu lộ ra nụ cười đùa cợt.

"Lôi!"

Thanh âm rơi xuống đất, bỗng nhiên từ hạp cốc vang lên tiếng động thật lớn, ầm ầm như là Lôi Chấn, bên trong màu trắng của sương sớm dâng lên màu đen bụi mù.

Thoáng chốc, nụ cười trên mặt tất cả mọi người đều dập tắt, ánh mắt xuất hiện một tia sợ hãi nhìn về phía Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi ngồi ở trên ngựa, thở phào một hơi, làm bộ ẩn ẩn có mấy phần cốt cách tiên giới, cảm giác cao thâm khó lường.

"Ừm a, có người nào muốn nếm thử Ngũ Lôi Thiên Pháp của ta à!”

Bạch!

Mọi người cùng xoát xoát hít sâu một hơi, vô thức lui về sau một bước, chỉ cảm thấy xung quanh Trình Đại Lôi có một cỗ khí tràng vô hình, làm người không dám tới gần.

Thời đại này có rất nhiều người, phần lớn đều mê tín, đem rất nhiều chuyện không thể giải thích, tất cả đều là Thần Quỷ, chính là câu nói kia: Thời này chưa có nền văn mình hoàn chỉnh, sự ngu muội đã cản trở con người tìm đến văn minh. Cái thời đại mà kẻ đốt giấy vàng đổ vào giếng cũng có thể xưng là Thánh thủy, có thể khiến cho hàng vạn tín đồ sùng bái thì màn trình diễn này của Trình Đại Lôi đã quá đặc sắc.

Bất Quá, hiện tại bọn sơn tặc đều thầm nghĩ, hóa ra người này dựa vào Ngũ Lôi Thần Pháp để đánh bại 1000 binh sĩ, trách không được, nếu là thiên lôi này nện ở trên người của ta, ta cũng liền đi đời nhà ma.

Trình Đại Lôi lấy bễ nghễ dùng ánh mắt liếc quanh một vòng, nhẹ thúc người đi về phía trước, bọn sơn tặc tự động tách ra một con đường. Trình Đại Lôi lảm nhảm trong miệng “Lôi Lôi Lôi” mà ngón tay cũng chỉ không ngừng, mấy người bị hắn chỉ tới đều bị dọa đến mặt mũi tái nhợt, thậm chí có người trực tiếp từ trên ngựa đến rơi xuống.

Từ Linh, Từ Thần Cơ, Tần Man ba người vội vàng theo sau lưng Trình Đại Lôi, 81 con người cũng nhẹ nhàng đi qua, đám người đều thèm đến nhỏ dãi nhưng không một ai dám can đảm động thủ cướp người.

Trình Đại Lôi ngẩng đầu ưỡn ngực, búa khiêng ở đầu vai, nhìn không chớp mắt, lộ ra thái độ thờ ơ, lạnh nhạt, pháp lực vô biên. Nhưng nếu quan sát gần, liền sớm biết, phía sau lưng của hắn đã sớm thấm đậm mồ hôi, vạn nhất bên trong đám sơn tặc có người thông minh, liền có thể nhìn thấy sơ hở mà vạch trần mình.

"Đợi một chút." Cao Phi Hổ bỗng nhiên hô một tiếng.

Trình Đại Lôi giật mình, chầm chậm quay đầu, ánh mắt cao lãnh nhìn đối phương, mà trái tim lại tại phanh phanh bồn chồn, như sắp nhảy ra ngoài.

“Người ngựa như vậy, một mình Cáp Mô trại có thể nuôi nổi sao?” Cao Phi Hổ.

“Nuôi không hết thì giết thiệt, người mẹ nó quản nhiều như vậy.”

Trước khi đi, Trình Đại Lôi nói thêm một cậu như vậy, nhưng thật tâm nghĩ rằng, hắn cũng chẳng có khả năng nuôi nổi.

Lần này trại Cáp Mô có thể nói là thu hoạch tương đối khá, kiểm kê chiến lợi phẩm liền phát hiện, 50 chuôi trường thương, 10 bộ khôi giáp, 9 đại cung, một số lớn cung tiễn, 30 chuôi thiết đao, 81 con ngựa khỏe.

Ngay cả Tô Anh cũng đều sợ hãi thán phục thu hoạch của bọn hắn, thật sự không thể tin nỗi, 5 người bọn họ có thể chống đỡ 1000 binh lính, lại có thể thu hoạch trở về, nàng cảm thấy sự tình thật không thể tin.

Mà ở ba ngày sau, vấn đề cũng lộ ra, mỗi con ngựa đều cần ít nhất 10 cân rơm rạ, bởi vì đây là chiến mã, được chăm non kỹ lưỡng, trừ rơm rạ, còn muốn đậu nành và các loại lương thực khác. 81 con ngựa, mỗi ngày chính là tám trăm cân lương thảo, mà trước mắt trại Cáp Mô có bao nhiêu lương thảo đâu??

Thời gian ba ngày này, Trình Đại Lôi khổ sở không thể tả, từng đợt ngựa hí cứ giống như Quỷ đòi mạng, khiến Trình Đại Lôi ăn không ngon ngủ không yên.

"Đại đương gia, Đại đương gia..."

Từ Thần Cơ cầm liềm lại gần: "Đại đương gia ngài đừng có lười biếng nữa, chúng ta phải nhanh chóng thu hoạch hết lúa mạch, nếu trời mưa to, thu họach năm nay, toàn bộ đều ngâm nước nóng á.”

Từ chuyện bầy ngựa đến thu hoạch đều thật phiền toái. Hết thảy 10 mẫu ruộng lúa mạch, đều cần nhân công thu hoạch, đem từng mảng lớn lúa mạch cắt xuống, bó thành bó, kéo về sơn trại, dùng máy cán xây thành hạt rời rạc.

Đây đang là mùa hè, mặt trời giống như lửa, nhìn chằm chằm xuống dưới… Loại chuyện này thỉnh thoảng làm một lần còn rất có tư tưởng, nhưng hiện tại tự mình chiêm nghiệm, Trình Đại Lôi xem như đã hiểu bốn chữ khổ không thể tả là viết như thế nào.

Tần Man, Từ Linh, Từ Thần Cơ đều không cảm thấy mệt mỏi, bọn họ thậm chí còn đang đắm chìm trong một bầu không khí hạnh phúc. Chỉ có Trình Đại Lôi và Lâm Thiếu Vũ là không thể trụ nổi.

“Thật không tin nỗi, một đại hiệp như ta lại phải làm mấy chuyện này…”

Lâm Thiếu Vũ mỗi lần vung liềm cắt xuống lại than vãn câu này, Trình Đại Lôi còn đang định nói “Một chức trách lớn do ông trời ban xuống cho ngươi…” cùng các loại câu từ khác, nhưng nghĩ đến chính mình, hắn cũng đành bỏ qua.

"Ta đột nhiên đau bụng, cơ thể một chút khí lực cũng không có..." Trình Đại Lôi ôm bụng.

“Ngươi hôm qua đã dùng lý do này."

“Vậy thì đau đầu…”

“Đó là lý do hôm trước.” Từ Thần Cơ nói: "Đại đương gia, cậu đừng có lười biếng, nếu lúa mạch bị phơi quá lâu dưới mặt trời sẽ làm rụng hết hạt, năm nay thu hoạch thế này đã là quá muộn rồi.”

"Cái này... Ha...Ta đột nhiên nhớ tới, vài ngày không có ăn cướp, công việc chính không thể bỏ bê được." Trình Đại Lôi cầm lên búa lớn, hướng dưới núi chạy như bay.

“Đại đương gia, đi đâu đó, đi cướp à, dẫn theo ta với, dẫn theo ta với…” Lâm Thiếu Vũ từ trong đám ruộng nhô đầu ra.

Nhìn hai người bọn họ thoáng chốc đã chạy mất dáng, Từ Thần Cơ buồn bực cõng lúa bỏ lên xa, cầm liềm đi về hướng ruộng lúa mạch.

………..

Lý Cẩu Thặng là gia đình ở gần núi Thanh Ngưu, trong nhà có mấy mẫu đất cằn cỗi, lúc nhàn rỗi thì đến núi đốn củi đem vào trong thành bán. Bình thường, phát sầu nhất chính là chuyện nhà có ba đứa con trai: Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam, lớn nhất hai mươi, nhỏ nhất mười sáu, mắt thấy đều đã đến tuổi thành hôn, nhưng bởi vì trong nhà nghèo quá, một mối làm mai đều không thấy.

“Cha, xung quang đây nghe đồn là có sơn tặc?” Lý Đại.

"Ngươi sợ hãi sơn tặc hay là sợ không có vợ hơn hả? đợi hôm nay đốn củi xong, ta sẽ đi mua cho ngươi con lừa, có con lừa sẽ dễ cưới vợ hơn. Chẳng phải ngươi luôn mong có con ngựa sao, lần này coi như thỏa mãn ngươi đấy.”

“Nhưng…ngựa với lừa đâu giống nhau.”

"Có cái gì không giống nhau..."

"Này!"

Đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra hai người, một người áo bào trắng mang theo thiết thương, khuôn mặt tuấn tú, người còn lại mang theo búa lớn, mặt mũi tràn đầy nụ cười quỷ dị.

"Đại vương gia gia tha mạng, Đại vương gia gia tha mạng..." Bốn cha con Lý Cẩu Thặng đều bị dọa đến quỳ rạp xuống đất.

"Đứng lên, quỳ cái gì."

Người cầm búa hô một tiếng, Lý Cẩu Thặng sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương đang nở một nụ cười giống như táo bón.

"Vừa rồi nghe ngươi nói, muốn mua ngựa sao?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top