Đây là 1 con ngựa trắng, nguyên bộ yên ngựa, trên thân một sợi tạp mao đều không thấy, từ đầu tới đuôi giống như một đường kẻ trộm đã nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng thấy một con ngựa đẹp mắt như vậy.
Cằm của Cao Phi Hổ đã muốn rơi trên mặt đất, cái con ngựa trắng chính là lúc trước hắn muốn cướp mà không được, lại không nghĩ tới Cáp Mô trại lấy ra đấu giá, mà cái giá tiền mới đáng…1 thạch đậu nành.
Phải biết, con một lừa bình thường đều có thể bán năm sáu lượng ngân lượng, ngựa bình thường thì phải đến mười mấy lượng, những con có thể dùng làm ngựa chiến ít nhất cũng phải từ 20 đến 30 lượng. Mà con trước mặt này có thể bán với giá ít nhất là 50 hoặc 60 lượng.
Rất nhiều người thấy trông mà thèm, thầm nghĩ thực sự nếu không được thì cứ đoạt của nàng!
“Thế nào, muốn ăn của ta, đã hỏi qua đao của bà đây đồng ý chưa?” Tiểu Bạch Lang lạnh lùng liếc nhìn đám người, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy: "Nói là có thể bớt hai mươi phần trăm, có thể sử dụng không?”
“Đã nói là làm, quân tử nhất ngôn tuyệt không lừa già dối trẻ, đương nhiên có thể sử dụng.” Hoàng Tam Nguyên cười nói: "Tần Man, mau đưa lại 20 cân đầu nành cho Bạch đương gia.
Trên thế giới này, một thạch là khoảng một trăm cân, trên thực tế, ở những nơi kém phát triển như núi Thanh Ngưu, người ta vẫn quen với việc trao đổi mọi thứ bằng lương thực, thậm chí mạnh hơn nhiều so với tiền tệ.
Theo cách này, giá trị của một con bạch mã xa hơn nhiều so với tám mươi lạng đậu nành, e rằng ngay cả một cái yên ngựa cũng không mua được. Tiểu Bạch Lang chiếm tiện nghi xong, cũng không chậm trễ ở lại đây, quay ngựa nói: "Các tỷ muội, đi thôi."
Tiểu Bạch Lang trước khi đi xa còn vứt cho Trình Đại Lôi 1 cái mị nhãn: "Đa tạ."
Trình Đại Lôi tâm thần chập chờn, không thể chuyển dời ánh mắt mà nhìn bóng lưng Tiểu Bạch Lang rời đi, trong lòng không khỏi thở dài: Thật trắng a!
Sau nhìn khi nhìn thấy một màn này của Tiểu Bạch Lang, tất cả sơn tặc đang háo hứng mua sắm đều bị điêu đứng.
“Hắc Tử, tấm truyền đơn kia của ta đâu!”
"Ây...Hình như bị ta xé bỏ đi."
"Hỗn đản! Ngươi làm sao phá của như vậy!"
"Lão Bát, ngươi mau đưa tờ truyền đơn cho ta."
"Cái gì của ngươi, rõ ràng là ta cướp được."
"Huynh đệ chúng ta hùn vốn, thay phiên mua ngựa…”
Tất cả đều là người nghèo, thời gian qua đều cực khổ, theo họ, hai thành quả đều là những người có của ăn của để. Mặc dù nhiều người trong số họ thậm chí không biết cách đếm 20%.
Dưới tình huống này, con ngựa thứ hai liền bị đẩy lên cao, tuy nhiên con thứ hai như cũ vẫn rất cường tráng, khỏe mạnh, sau khi tính toán kỹ lưỡng, nó vẫn được giá.
Thực ra đây cũng là sự sắp xếp của Trình Đại Lôi, đầu tiên hãy bố trí một vài con ngựa tốt để huy động sự nhiệt tình của mọi người, còn những con ngựa gầy hơn thì xếp vào giữa.
Thấy mọi thứ phát triển đều như hắn nghĩ, Trình Đại Lôi thu hồi ánh mắt và hỏi Từ Thần Cơ về chuyện của Tiểu Bạch Lang.
Theo Từ Thần Cơ nói, Tiểu Bạch Lang không lên núi trước đó, mà tự tập võ thuật ở nhà, từ nhỏ đã một thân võ nghệ, tự làm phi đao. Dưới chân núi, nàng vốn đã có hôn ước, chỉ là chưa kịp xuất giá thì trượng phu liền chết, về sau nàng cầm bài vị trên tay bước chân về nhà chồng. Tiểu Bạch Lang bị xem người xui xẻo, người người đều nói là nàng khắt chế trượng phu. Bởi vậy, ở nhà chồng nàng nhận không biết bao sự nhục nhã, coi thường. Trong một đêm, cha chồng muốn leo giường của nàng, nàng liền một đao đâm đối phương, chạy trốn tới Hạnh Hoa lĩnh rồi vào rừng làm cướp.
"Ý của ngươi là nói, sơn tặc của Hạnh Hoa lĩnh tất cả đều là nữ nhân?" Trình Đại Lôi nhạy cảm bắt được một sự kiện.
“Sơn tặc của Hạnh Hoa lĩnh đều có trải nghiệm giống như Tiểu Bạch Lang. Một số là góa phụ có chồng đã chết, một số bị chồng bỏ rơi."
“Này, tại sao trước đây ngươi không nói cho ta biết tin tức quan trọng như vậy?” Trình Đại Lôi tức giận nói, không ngờ núi Thanh Ngưu lại có một nơi tốt như vậy. Trình Đại Lôi quyết tâm sau này nhất định phải cùng Hạnh Hoa lĩnh thân cận hơn một chút, trở thành sơn trại huynh đệ, cùng nhau trông coi.
" Liên quan tới Hạnh Hoa lĩnh, sơn tặc ở núi Thanh ngưu đều biết hết, làm sao Đại đương gia ngươi không biết..." Từ Thần Cơ nói: "Người ở núi Thanh Ngưu muốn xuống tay với Hạnh Hoa lĩnh không phải là không có, nhưng các nàng đối với nam nhân đều coi như là Hồng Thủy Mãnh Thú (Nước lũ và thú dữ, ám chỉ những tai họa rất ghê gớm.), ta khuyên Đại đương gia cũng không cần động tâm tư này, có động tâm cũng không được hành động.”
"Không phục, ta không phục, là các ngươi là cố ý."
Đúng vào lúc này, Cao Phi Báo bỗng nhiên ở bên kia hô to một tiếng. Trình Đại Lôi nghiêng đầu nhìn qua, thấy bên cạnh Cao Phi Báo là một con ngựa mù đang đứng thẳng, trước đó hắn cũng có một con ngựa mù, bây giờ lại có một con khác, rất đối xứng bên trái và bên phải.
“Chuyện gì vậy?” Trình Đại Lôi đi qua hỏi. Đối với Phi Hổ trại, hắn cũng không muốn quá phận đắc tội, biết rằng đó là một con ngựa mù, tại sao Hoàng Tam Nguyên không ngăn cản.
"Ta đã hết sức ngăn cản, nhưng hắn ta giống như phát điên, liều mạng tăng giá." Hoàng Tam Nguyên cũng vô cùng bất lực.
Cao Phi Báo nội tâm cũng liền sụp đổ, vừa rồi thấy Hoàng Tam Nguyên ngăn cản, hắn vẫn ngỡ rằng nhất định là một con ngựa tốt, trại Cáp Mô cất giấu không bán, nên cứ điên cuồng tăng giá, trong lòng còn rất đắc ý. Nhưng kết quả...
Trình Đại Lôi cũng rất bất đắc dĩ, mở ra hai tay nói: “Chúng ta đã đặt ra quy tắc từ trước, mọi người đã đồng ý. Nhị đương gia không nghĩ tính, vậy thì mọi người sẽ không cùng nhau tính..."
"Dĩ nhiên là không được!"
"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể nói đổi ý là đổi ý."
“Có trạch cũng chỉ có thể trách chính mình vận khí không tốt."
Nói đến những con ngựa trong cuộc đấu giá của trại Cáp Mô lần này, chúng đều là những con ngựa hạng nhất, thể chất mạnh mẽ, cũng không có mấy con thực sự bị thương, già yếu. Cho nên tất cả mọi người vẫn rất hài lòng với kết quả của buổi đấu giá hôm nay, bây giờ Trình Đại Lôi nói rằng tất cả các cuộc đấu giá sẽ bị bãi bỏ, đương nhiên không ai muốn.
Nhiều người cảm thấy rất tức giận, tuy nhiên Phi Hổ trại thế lực lớn, nhưng cũng không có cách nào đối nghịch với nhiều người như vậy.
"Đem lương thực cho bọn hắn, chúng ta đi!" Cao Phi Hổ ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Đại Lôi.
Cao Phi Hổ đã nói như vậy, Cao Phi Báo tự nhiên cũng không dám lại nói cái gì. Hắn buồn bực từ trong ngực lấy ra một tờ cáo thị: "Vẫn nhớ, giảm cho ta còn 80 phần.”
Nhìn những nhóm người của Phi Hồ rời đi, Hoàng Tam Nguyên cười nói: "Mọi người, tiếp tục thôi."
Tóm lại, cuộc đấu giá sẽ được tiến hành trong một bầu không khí mà khách mời và chủ nhà đều thích thú và vui vẻ. Mỗi nhà có một con ngựa hoặc hai con ngựa, có thể mua nó không chỉ bằng thức ăn, vũ khí, áo giáp, vàng bạc trang sức cũng có thể được sử dụng để bù đắp số lượng. Dù sao Hoàng Tam Nguyên có rất nhiều kiến thức, nên có thể ước lượng bao nhiêu thực phẩm có giá trị sau khi đọc nó.
Cuối cùng, mỗi con ngựa được bán với giá bằng tám thạch (1 thạch tương đương 100 cân), trên thực tế, mức giá này vẫn thấp hơn nhiều so với giá thị trường. Nói cách khác, nếu đám sơn tặc này thật sự có tiền mua ngựa theo giá thị trường, thì không cần mua ngựa của trại Cáp Mô.
Vào buổi tối, tất cả ngựa đã được bán hết.
Một thạch bằng khoảng một trăm cân, năm trăm thạch tương đương với năm vạn cân, đối với trại Cáp Mô hiện nay, đây chỉ đơn giản là một con số thiên văn. Có thể nói Cáp Mô trạiu chưa bao giờ thấy thóc lúa nhiều như vậy, bây giờ kho lúa đã muốn hết chỗ, lại có lúa mì, đậu tương, đậu đen, kê, cao lương...
Hoàng Tam Nguyên, Lâm Thiếu Vũ còn tính là có kiến thức rộng rãi, trong khi Từ Thần Cơ, Từ Linh, Tần Man hoàn toàn bị một màn này hạ gục, bọn họ cảm thấy hạnh phúc tột cùng.
Trình Đại Lôi cũng chợt hiểu ra một điều, chiến tranh thực sự là cách kiếm tiền nhanh nhất. Nếu phải trồng trọt và thu hoạch năm vạn cân lương thực, không biết sẽ mất bao lâu thời gian mới có thể hoàn thành.
Trình Đại Lôi nhớ rằng hắn vẫn còn một cơ hội để rút thăm, đó là lần được hệ thống thưởng sau khi đánh bại Hàn Huyền Chi, nhưng sắc mặt của hắn gần đây hơi tối nên còn chưa dám rút thăm.
Mà hôm nay lại là một ngày tốt lành với bầu trời đầy sao, do đó Trình Đại Lôi quyết định sẽ rút thăm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận