Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Hệ Thống Sơn Tặc Mạnh Nhất (Dịch)
  4. Chương 5: Áp trại phu nhân tương lai

Hệ Thống Sơn Tặc Mạnh Nhất (Dịch)

  • 403 lượt xem
  • 1694 chữ
  • 2022-07-23 10:31:45

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bên trong ngôi nhà bằng đất, lóe lên ánh nến, một cô gái mặc trang phục màu đỏ đang yên lặng ngồi trên giường. Hào quang mỹ lệ nổi bật càng khiến khuôn mặt nàng thêm hồng nhuận phơn phớt, mặt ngọc tinh xảo, mái tóc đen suôn dài như thác nước rủ xuống, khoác ở đầu vai.

Trình Đại Lôi trong lòng rung động, quả nhiên là một nữ tử an tĩnh, sợ chỉ ở thời cổ đại xa xưa này mới có một nữ nhân sạch sẽ như vây. Nàng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt sáng tỏ, sạch sẽ, như nước mà cũng như băng, khiến người khác tự ti mặc cảm, cũng làm cho lòng người sinh ra tham lam.

Trình Đại Lôi đáy lòng đột nhiên toát ra một suy nghĩ tà ác: Là của ta, chính là của ta. Trong sơn trại này, không có ai có thể ngăn cản chính mình, tất cả mọi người đã ngầm thừa nhận nữ tử này là áp trại phu nhân của hắn. Mà trong căn phòng này, trên chiếc giường êm ái đó, bản thân muốn làm gì nàng ta đều được.

Nghĩ tới đây, đáy lòng của Trình Đại Lôi bỗng nhiên hoảng hốt. Trong hoàn cảnh này, đạo đức và nguyên tắc sẽ rất nhanh bị thoái hóa, kiếp trước bản thân mình cũng chưa từng làm qua chuyện xấu, nhưng vừa tới chỗ này, nỗi tâm liền bắt đầu có ác niệm.

Nhân tính, thật cứ cao hơn thú tính còn sao?

Đô, thiếu niên chính nghĩa, vì tấm lòng lương thiện của ngươi, phát thêm một nhiệm vụ “Cướp áp trại phu nhân giai đoạn hai”, không dùng thủ đoạn bạo lực, phải dùng tấm chân tình để lay động trái tim Tô Anh.

A, Trình Đại Lôi mở to hai mắt, lòng mình làm sao có thể mang thiện niệm, ngươi có thể rõ ràng một chút được hay không, đạo đức cho tới bây giờ tất cả đều là phê phán vũ khí của người khác, mà không phải đi đoán chừng công cụ của mình.

Đô, nam nhân chân chính phải lấy thiên hạ làm tâm, lại thêm nhu tình lấy lòng của nữ nhân, thiếu niên chính nghĩa, phải cố gắng lên nha.

Đô cái đại gia nhà ngươi, chỉ là một cái hệ thống mà còn bán manh làm gì, thật sự không thể chịu được mấy cái lời thoại sến súa này mà.

Chuyện này rõ ràng đang nhắc nhở Trình Đại Lôi, xuân đau thu buồn cũng không được, lươn lẹo mãi mãi cũng chỉ là một loại bệnh.

Chẳng qua chỉ là hệ thống đã đưa ra yêu cầu như vậy, xem ra thủ đoạn bạo lực không thể dùng được, hắn hít sâu một hơi, bày ra khuôn mặt anh tuấn, tiêu sái nhất.

“Đêm dài đằng đẵng, không thể ngon giấc, ta còn tưởng chỉ có ta không ngủ được, thì ra bảo bối…À không, Tô Anh cô nương cũng không ngủ được sao?”

Tô Anh mở to hai mắt: “Nhà ta là Tứ Hải Thương Hành ở Lạc Diệp Thành, chỉ cần ngươi chịu thả ta rời đi, tài hay vật đều tùy ý ngươi lựa chọn, ta còn có thân phận khác là thành chủ phu nhân tương lại của Hắc Thạch, tổn thương ta sẽ có kết cục như thế nào, không cần ta nói ngươi cũng hiểu đi?”

Lạc Diệp Thành nằm bên ngoài thành Hắc Thạch, là thành trì có khoảng cách đến Cáp Mô lĩnh gần nhất. Tô Anh ngay đầu tiên liền nói cho Trình Đại Lôi giá trị của mình, không chỉ có dụ dỗ, còn có cả uy hiếp.

"Hiểu lầm a, hiểu lầm nha,” Trình Đại Lôi đang hết sức vãn hồi hình tượng của mình: “Tô Anh cô nương khẳng định xem ta giống như mấy tên sơn tặc khá rồi, nhưng chuyện lần này, là bởi vì ta cùng Hắc Thạch thành chủ có thù giết cha, chờ trận này kết thúc, ta sẽ đem Tô Anh cô nương bình an trở về."

“Nói dối,” Tô Anh bình tĩnh nói: “Ta từ nhỏ đã có thể phán đoạn một người đáng giảo hoạt hay không, từ trong ánh mắt của ngươi, ta liền nhìn thấy tham lam, dục vọng, cùng nam nhân khác không hề có sự khác biệt. Ta chỉ muốn nói, ngươi đừng thương tổn ta, những điều kiện khác đều có thể bàn.”

Trình Đại Lôi nghẹn lời, đều nói ngực to sẽ không có não, chẳng lẽ vị cô nương này lại là một ngoại lệ. Hắn đem lực chú ý lực tập trung trên thân Tô Anh, tra xét tin tức của nàng.

Tính danh: Tô Anh

Tuổi tác: 17

Kỹ năng: Không

Thuộc tính ẩn: Nữ tử có thể nhìn thấu mọi việc.

Là bởi vì nhìn rõ được mọi việc, cho nên có thể phân biệt được giả thật? Trình Đại Lôi rất là phiền muộn, này muốn giáo hoạt liền không thể đi.

Trình Đại Lôi quyết định cố gắng thêm một chút: “Tô Anh tiểu thư, ta biết trong mắt ngươi, ta chẳng qua là một tên thổ phỉ thô lỗ, nhưng nếu có thể an ổn sống qua ngày, người nào lại muốn vào rừng làm cướp, ta trước đây, kỳ thực cũng là một thiếu niên có lý tưởng cao cả.”

"Lý tưởng, thiếu niên?" Tô Anh lộ ra vẻ mặt hoang mang, cảm thấy hai chữ này cùng Trình Đại Lôi thật sự không có xíu quan hệ.

Trình Đại Lôi liền điều chỉnh lại cơ mặt, khống chế hô hấp, quyết định đem hết tài năng biểu diễn của mình biểu lộ ra. Hắn đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng vẫy tay dõng dạc, thỉnh thoảng lại lộ vẻ mặt đau buồn, thở dài thở ngắn.

“…Hai tay ta từng cầm qua sách Thánh hiền, cũng từng cầm qua Thanh phong kiếm, từng muốn tập văn võ nghệ, qua lại với nhà đế vương, từng nói nam nhi chí lớn tứ phương, nắm giữ Quan sơn 50 châu. Nhưng ta du lịch tứ phương, lại thấy dân chúng lầm than như gà chó, quyền quý như hổ lang, ta liền chán ghét Thánh hiền, chỉ muốn hỏi thế gian tại sao lại vậy, lúc đó ta cũng ấp ủ một lý tưởng, cứu thoát chúng sinh khỏi khổ nạn, giải thoát vạn dân khỏi vực sâu, làm người người có nhà, người cày có ruộng..."

Sau cùng, Trình Đại Lôi hướng Tô Anh vươn tay, dùng ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn chăm chú vào mắt nàng.

"Hiện tại, đôi tay này của ta chỉ muốn nắm chặt tay của một vị cô nương, Tô tiểu thư, ngươi có nguyện ý cùng ta hoàn thành cái lý tưởng này không?”

“Nói dối.” Tô Anh chớp chớp mắt, lại nói tiếp: “Mặc dù lời người nói là giả, nhưng ta có thể cảm giác được, ngươi không muốn thương tổn ta, ta cũng không biết vì cái gì."

Trình Đại Lôi bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, diễn xuất của mình không tốt sao, vậy mà vẫn bị xem thấu, không lẽ là tại đưa cảm xúc lên cao quá, hậu kỳ liền không đủ?

Vì cái gì không muốn thương tổn ngươi, vấn đề này ta vô pháp trả lời, muốn biết thì mời hệ thống ra trả lời cho.

"Ngươi muốn cái gì, đều có thể nói cho ta biết, chỉ cần ngươi không làm thương tổn ta." Tô Anh.

Trình Đại Lôi ngồi xuống phía đối diện của Tô Anh, rốt cục cũng nói một câu chân thành nhất từ khi bước vô phòng này.

“Ngươi có thể nói cho ta biết, một chút về thế giới bên ngoài không?”

Đây không phải là trải nghiệm của bản thân thân, Trình Đại Lôi căn bản là không thể có cách tưởng tượng được trình độ bế tắc của thế giới này đã đến mức nào. Chỉ duy nhất tin tức được truyền lại từ một con đường, mà khả năng có thể là đồn đại. Ngoài mười dặm, chính là điểm mù, có người thậm chí một đời cũng không từng rời khỏi thôn trang, bên ngoài thay đổi triều đại, đều không có cách nào biết được.

Nếu ai đó sẵn sàng dành hơn mười năm để đi khắp các Châu, họ sẽ xứng có một kiến thức rộng rãi.

Bất quá, hiện tại Trình Đại Lôi cũng chỉ biết, Đại Võ chia làm 13 Châu, 108 thành, trừ cái đó ra, Trình Đại Lôi đối với toàn bộ thế giới hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn vô cùng muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến thế giới này, mọi người ăn cái gì, mặc cái gì, đọc sách cái gì, dựa vào cái gì để tiêu khiển, có văn hóa, tín ngưỡng, Tông Giáo như thế nào... Trình Đại Lôi biết, những thứ này nhìn mặc dù không có ý nghĩa vật chất, nhưng lại vô cùng quan trọng.

Mà cái dạng tin tức bế tắc của thời đại này, thương nhân du ngoạn tứ phương có thể nắm giữ càng nhiều tin tức hơn. Hiện tại ngồi trước mắt mình, là một con gái của thương nhân.

Cơ hôi này, vô cùng quý giá.

Sau mộ hồi nói chuyện rất lâu, Trình Đại Lôi rời phòng, tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi trong sơn trang.

Tô Anh một mình ngồi trong phòng, nến đỏ chiếu sáng tay của nàng, nàng dùng ngón tay dính nước, tại trên bàn gỗ viết xuống hai hàng chữ.

“Nam nhi hà bất đới ngô câu, thu thủy quan san ngũ thập châu” (Thơ của Lí Hạ, Là thân trai sao lại không đeo kiếm Ngô câu?/Đặng lấy lại 50 châu bị quân Phiên chiếm.)

Tô Anh hơi nhướng mày, nghiêm túc nhìn hai dòng chữ: Ngô Câu là cái gì, đây là một loại binh khí sắc bén rất lợi hại sao, Quan Sơn là ở nơi nào, đất nước chỉ có mười ba châu, lấy ra đâu 50 châu cơ chứ…

Tô Anh càng nghĩ càng không hiểu được, lời của người đó vừa nói.

“Biết rõ ràng là nói dối, nhưng lời nói dối này cũng thật xinh đẹp, nếu như những câu này ngâm tại hội thơ cho những người gọi là tài tử kia nghe, đoán chừng bọn hắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên đi…”

…………………………

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top