“Đừng vội, không gặp được người nhưng giá trị hảo cảm vẫn luôn biến động, rồi sẽ gặp thôi.”
Những ngày này cứ đến tối, giá trị hảo cảm của Tư Hoài Dụ luôn tăng lên rồi lại giảm xuống chập trùng.
Ôn Nhiễm nói: “Cậu không phát hiện ra dạo này mỗi tối Tư Hoài Dụ đều về nhà họ Tư sao?”
Theo thói quen trước đây, Tư Hoài Dụ có thể không về nhà thì sẽ không về, mà mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày anh đều về nhà.
Hệ thống lẩm bẩm: “Người thì ở nhà, nhưng không nói một câu nào.”
Nó nghĩ mấy ngày nay Tư Hoài Dụ trông thấy Ôn Nhiễm đều đi đường vòng, thậm chí không cho cô cơ hội nói chuyện, nếu không phải giá trị hảo cảm không giảm đến mức 0, nó đã tưởng anh ghét Ôn Nhiễm rồi.
Hệ thống nói: “Chúng ta thậm chí còn không có cơ hội giao tiếp với anh ta, vậy phải làm sao đây?”
Ôn Nhiễm cong môi cười nói: “Ai nói hảo cảm nhất định phải có được nhờ giao tiếp?”
“Chả trách cậu lăn lộn lâu như vậy mà đến cả mã số hệ thống cũng không có, chỉ lớn tuổi thôi chứ chẳng tích lũy được kinh nghiệm gì cả.”
Hệ thống: Hu hu ~ Sao lại bị Nhiễm Nhiễm chê bai nữa rồi...
Ôn Nhiễm vuốt ve những bông hoa trước mặt, cô đang chờ Tư Hoài Dụ chủ động tìm cô.
Mặc dù hai người không giao tiếp nhưng Ôn Nhiễm cũng không nhàn rỗi, mấy ngày nay cô luôn giữ trạng thái tốt nhất, từ trang phục, trang điểm, ngay cả kiểu tóc cũng đẹp đến mức muốn nổ tung.
Trong một số thời điểm, sự hấp dẫn về mặt thị giác đối với người khác phái còn lớn hơn nhiều so với lời nói.
Ví dụ như bây giờ, Ôn Nhiễm mặc một chiếc váy liền thân màu trắng bó sát, đường cong cơ thể được bao bọc bên dưới hiện lên rõ ràng, trước nở sau cong, chất liệu ren càng thêm phần thanh lịch, gợi cảm nhưng không dung tục.
Cô búi tóc trên đỉnh đầu, hai lọn tóc xoăn nhẹ ở hai bên thái dương rủ xuống, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cổ áo hơi trễ để lộ chiếc cổ trắng ngần, ánh nắng buổi sớm chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, dáng vẻ xinh đẹp của Ôn Nhiễm, đứng dưới ánh nắng trông như một chú thiên nga trắng thanh lịch.
Tư Hoài Dụ vừa ra khỏi cửa đã thấy cảnh đẹp này, người phụ nữ đứng ngược sáng trước bồn hoa, ánh nắng lốm đốm trên đỉnh đầu, dáng vẻ Ôn Nhiễm cúi xuống ngửi hoa hồng, như thể nữ thần giáng trần, người đàn ông vô thức dừng bước ngắm nhìn.
Những bông hồng đỏ thắm trong tay cô, lại không mỹ lệ bằng nửa phần cô, đây là một vẻ đẹp không mang theo ham muốn thấp hèn, chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ đối với những thứ tốt đẹp.
Mấy ngày nay anh không nói chuyện với Ôn Nhiễm, nhưng mỗi lần ra vào nhà họ Tư đều có thể nhìn thấy cô, người phụ nữ không phải đang ngồi ở phòng khách đọc sách thì cũng đang ở trong bếp nấu ăn, hoặc là ở khu vườn phía sau chơi xích đu.
Địa điểm thời gian khác nhau, nhưng điều duy nhất không thay đổi là cô luôn đẹp, là người khiến người ta phải dừng chân, không thể bỏ qua.
Anh vô thức bước chân về phía Ôn Nhiễm, nhận ra có người đến gần, Ôn Nhiễm quay đầu lại, thấy là Tư Hoài Dụ, cô mỉm cười với anh: “Sớm thế.”
“Sớm.” Tư Hoài Dụ lại gần nhìn kỹ khuôn mặt của Ôn Nhiễm, phát hiện cô đã kẻ lông mày, anh nói: “Phụ nữ các cháu đều thích làm đẹp như vậy sao? Chưa đến tám giờ sáng mà đã trang điểm xong rồi?”
Tư Ngạn mấy ngày nay không có ở nhà, cha mẹ Tư Ngạn đưa ông nội về quê cúng tổ tiên, hiện tại người đàn ông duy nhất còn lại trong nhà họ Tư chỉ có anh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận