So với sự tức giận của mẹ Tư, cha Tư có phần thờ ơ hơn nhiều, ông ta ghét nhất là xử lý chuyện công ty, giờ tuổi cũng cao rồi, chỉ muốn an hưởng tuổi già, ông ta nghĩ rằng cuối cùng ông nội vẫn sẽ để lại toàn bộ gia sản nhà họ Tư cho họ.
Con riêng sao có thể so với con đích được? Tư Hoài Dụ từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên ngoài, không có tình cảm gì với bố mình.
Tư Ngạn thì khác, từ nhỏ đã lớn lên dưới sự chăm sóc của ông nội, chỉ cần bố ông ta không hỏng đầu thì Tư Hoài Dụ đối với nhà họ Tư mãi mãi chỉ là một công cụ, dùng xong là vứt.
...
Một bữa cơm ăn chẳng có tí vị gì, sau khi ăn xong, Ôn Nhiễm thấy mẹ Tư nghe điện thoại xong liền gọi Tư Ngạn đi nói chuyện riêng.
Có vẻ như bà Tư cũng đã cài người ở bên cạnh, chỉ cần lộ ra một chút dấu hiệu, bà đã nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện, tốc độ nhanh thật, không biết lát nữa Tư Ngạn bị gọi đến nói chuyện sẽ thế nào.
Nhân lúc mọi người đều không có ở đó, Ôn Nhiễm tránh xa những người hầu trong nhà, trực tiếp chạy đến trước cửa phòng của Tư Hoài Dụ.
Người đàn ông vừa mới tắm xong, đang dùng khăn tắm lau đầu, nghe thấy tiếng gõ cửa, Tư Hoài Dụ hơi cau mày, vào giờ này thường không ai đến tìm anh.
Ngay khoảnh khắc Tư Hoài Dụ mở cửa, Ôn Nhiễm hít vào một hơi, người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm nửa thân dưới đã đi ra.
Một giọt nước từ đỉnh đầu của người đàn ông nhỏ xuống, trước tiên là rơi vào ngực, cơ bụng, rồi tiếp tục trượt xuống, mất hút trong chiếc khăn tắm ở vùng eo.
Ánh mắt Ôn Nhiễm ngây ngốc nhìn theo giọt nước đó, đúng là, thân hình người đàn ông này đẹp thật, không biết sờ vào sẽ như thế nào?
“Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm!” Tra Tra đột nhiên nhảy ra phản đối: “Nhiễm Nhiễm, sao cô có thể đắm chìm trong sắc đẹp như thế? Đừng quên, đàn ông chính là loài động vật nguy hiểm nhất!”
Đây là kết luận mà nó rút ra sau khi ràng buộc với nhiều ký chủ. Yêu một người sẽ có kết cục rất thảm.
“Chuyện này cậu không hiểu đâu.” Ôn Nhiễm nói: “Không có đàn ông trong lòng không có nghĩa là không có đàn ông xung quanh.”
Huống chi là một mỹ nam như Tư Hoài Dụ, chỉ nhìn thôi cũng chảy nước miếng, thông đồng một chút thì có sao?
“Cháu đang nhìn cái gì?” Giọng người đàn ông khàn khàn, anh nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Ôn Nhiễm: “Muốn sờ?”
Ôn Nhiễm như thể bị lời nói của anh hù đến, vội vàng lắc đầu lui về phía sau hai bước.
Trong lòng tất nhiên là muốn, nhưng cô làm sao dám chứ, ai sụp đổ hình tượng thì sụp, chắc chắn người đó không phải cô.
Đàn ông mà, sớm muộn gì cũng có lúc ăn được, đối với Ôn Nhiễm, Tư Hoài Dụ từ lâu đã là đồ trong túi rồi.
“Ha ha.” Tư Hoài Dụ cười khẽ, nhìn vẻ ngờ nghệch của cô, vừa nhút nhát vừa không có gan.
Anh nói: “Chuyện chồng cháu dám làm, đến lượt cháu thì ngay cả nhìn một cái cũng coi là tội à?”
“Chuyện đó... không giống nhau.” Mặc dù miệng nói vậy, nhưng trong lòng Ôn Nhiễm lại hoàn toàn đồng tình với lời của Tư Hoài Dụ.
Đúng vậy, Tư Ngạn đã dám đưa người về nhà, cô còn phải giữ trinh tiết cho một gã đàn ông tồi tệ hay sao?
“Có gì không giống?” Anh nói: “Tờ giấy chứng nhận kết hôn của các người không phải là hợp đồng bán thân, cháu và cậu ta đều bình đẳng, không có chuyện ai phải chịu đựng ai.”
Ôn Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể trước đây chưa từng có ai truyền đạt tư tưởng này cho cô, nhưng sau đó cô cố gắng kéo mình trở lại: “A Ngạn là chồng cháu, tình cảm thì phải chung thủy.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận