Ôn Nhiễm nói: “Tại sao chú nhỏ lại nói chuyện đó trên bàn ăn? Bây giờ hình như cả nhà đều biết rồi.”
Cảm ơn chú nhé, hoàn toàn không cần cô phải nghĩ cách khác để lan truyền chuyện này, Tư Hoài Dụ thực sự là một người tốt.
“Chuyện gì?” Tư Hoài Dụ nghĩ ngợi một lát: “Ý cháu là tôi ám chỉ Tư Ngạn có người bên ngoài sao?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Trước đó không phải đã nói không được cho ông nội biết rồi sao?”
Tư Hoài Dụ nhướng mày: “Đúng là cháu đã nói như vậy, nhưng hình như tôi không đồng ý thì phải.”
Đó là suy nghĩ của riêng Ôn Nhiễm, không phải suy nghĩ của anh, Tư Ngạn ly hôn đối với anh chỉ có lợi chứ không có hại.
Trước đây, dự án hợp tác với nhà họ Ôn đã đi vào quỹ đạo, tất cả các quy trình đó đều do anh kiểm soát, còn Tư Ngạn chỉ cưới một cô vợ họ Ôn mà đã được hưởng mọi lợi ích.
Ngay từ đầu, Tư Hoài Dụ đã ủng hộ Ôn Nhiễm ly hôn, đáng tiếc là người phụ nữ này lại cố chấp, đội cả chiếc mũ xanh lên đầu cũng không chịu gỡ xuống.
Ôn Nhiễm nghẹn lời: “Chú… chú nhỏ, sao chú có thể như vậy?”
He, cô cố ý đó, việc này ai đến vạch trần cũng được, chỉ cần người kéo thù hận không phải mình là được.
Mặc dù mọi người nhà họ Tư đều rất thích cô con dâu như nguyên chủ, nhưng trước mặt con trai mình, thích đến đâu cũng chỉ là giả, khi đụng đến lợi ích thực sự, vẫn sẽ đứng về phía con ruột của mình, Tư Hoài Dụ coi như là đỡ đạn cho cô.
Ôn Nhiễm và Tư Ngạn không thể dễ dàng cắt đứt như vậy, trước tiên là mẹ Tư sẽ không đồng ý, bây giờ áp lực đều đổ lên người khác, cô chỉ cần an tâm xem kịch hay là được.
“Tôi thế nào?” Tư Hoài Dụ tiến một bước về phía cô rồi nói: “Cháu vẫn chưa nhận ra sao? Tôi đang giúp cháu thoát khỏi biển khổ, chẳng lẽ cháu không nên cảm ơn tôi sao?”
“Ôn Nhiễm, Tư Ngạn có thể làm ra những chuyện quá đáng như vậy, mà cháu chỉ biết một mực lấy lòng cậu ta, đừng có mà quá nhu nhược.”
Ôn Nhiễm mím môi, cô nói: “Nếu được, cháu cũng không muốn, nhà của cháu trước giờ chưa từng có tiền lệ ly hôn.”
Tư Hoài Dụ cau mày, sao mấy lần tiếp xúc gần đây, anh lại phát hiện Ôn Nhiễm giống hệt như mấy bà vợ thời xưa, anh hỏi: “Cháu chắc chắn là vì yêu nên không thể rời bỏ, hay chỉ đơn giản là không muốn ly hôn?”
“Có gì khác nhau sao?” Ôn Nhiễm nói: “Cháu yêu chồng mình, chỉ cần không ly hôn, Tư Ngạn vẫn là chồng cháu.”
Tư Hoài Dụ cảm thấy vô cùng bất lực với suy nghĩ của cô: “Cháu chỉ yêu cái người được gọi là bạn đời đó thôi, bỏ qua thân phận mà nói, Tư Ngạn có điểm nào hấp dẫn cháu không?”
Ôn Nhiễm suy nghĩ một lúc, ngoài khuôn mặt Tư Ngạn ra, hình như không còn gì nữa, nhưng vốn dĩ cô chẳng yêu ai cả.
Thấy vẻ mặt đau khổ của người phụ nữ, anh lại hỏi: “Nếu chồng cháu không phải Tư Ngạn, mà là người khác, người đó phạm lỗi, cháu cũng sẽ tha thứ sao?”
“Sẽ!” Ôn Nhiễm trả lời không chút do dự: “Ngoài cha mẹ, chồng là người thân duy nhất trên đời, cha mẹ cháu đã không còn, chỉ còn một người thân này thôi.”
“Khoan đã…” Hệ thống suy nghĩ: “Sao nghe câu này quen quen thế.”
Nhớ ra rồi, trước đó Ôn Nhiễm cũng đã nói với Hứa Thời An như vậy, một chiêu dùng hai lần, đúng là giỏi thật.
“Lời không cần nhiều, miễn là có tác dụng.” Ôn Nhiễm liếc nhìn Tư Hoài Dụ, quả nhiên giá trị hảo cảm lại tăng thêm 5 điểm.
Cô nói những lời này, chính là muốn nói với Tư Hoài Dụ rằng, cô không hề yêu Tư Ngạn, cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, truyền thống, bảo thủ và vô tội mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận