Tư Hoài Dụ im lặng nhìn cô vài giây, đột nhiên đưa tay ôm lấy eo người phụ nữ, Ôn Nhiễm bị kéo mạnh về phía trước, mặt đập thẳng vào lồng ngực người đàn ông.
Mùi hormone nam tính xộc vào mặt, Tư Hoài Dụ vừa mới tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm, kích thích đến mức khiến trái tim Ôn Nhiễm đập loạn xạ.
Đánh úp bất ngờ ư? Ngay khi Ôn Nhiễm còn chưa kịp hiểu đối phương muốn làm gì thì khuôn mặt cô đã bị Tư Hoài Dụ dùng bàn tay to giữ chặt.
Người phụ nữ bị bắt phải ngẩng đầu lên, từ góc nhìn của cô có thể thấy người đàn ông đang cúi xuống, khuôn mặt điển trai từng chút một tiến lại gần, dự cảm được điều gì đó, chưa kịp phản kháng thì một nụ hôn đã ập xuống.
Nụ hôn của người đàn ông vừa đột ngột vừa dữ dội, người phụ nữ trong lòng ngực còn chưa kịp phản ứng, Tư Hoài Dụ đã cạy mở môi cô, tấn công chiếm đóng, cảm giác ướt át của đầu lưỡi như thủy triều ập tới.
Ôn Nhiễm ngơ ngác trong chốc lát, sau đó bắt đầu đẩy ra, cô càng chống cự, Tư Hoài Dụ càng hôn mãnh liệt hơn.
Ôn Nhiễm nhỏ nhắn, sức lực của cô chẳng thể gây ra chút sóng gió nào trước mặt Tư Hoài Dụ, cô chỉ có thể bị động chịu đựng.
Khoảng một phút sau, đợi đến khi người đàn ông chịu buông cô ra, Ôn Nhiễm cảm thấy môi mình đã bị hôn đến tê dại.
Cô đầy vẻ u oán nhìn Tư Hoài Dụ, nhưng người đàn ông lại hỏi cô: “Cảm giác thế nào?”
Câu hỏi này khiến khuôn mặt vốn đã nóng bừng của người phụ nữ đột nhiên đỏ lựng.
Tư Hoài Dụ nói: “Ôn Nhiễm, tình yêu và tình thân không giống nhau, những gì cháu nghĩ không phải là tình yêu.”
“Chú quá đáng.” Ôn Nhiễm hoảng sợ nhìn hành lang xung quanh, sợ có người nhìn thấy, cô vặn vẹo cơ thể muốn thoát ra.
Đột nhiên người đàn ông nói bên tai cô: “Đừng động!”
Giọng nói của Tư Hoài Dụ khàn khàn đến lạ, anh càng khống chế cô chặt hơn, Ôn Nhiễm áp vào người anh, tự nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh.
Bụng dưới của cô bị thứ gì đó không rõ cọ xát, cảm giác đó không thể bỏ qua, Ôn Nhiễm ngơ ngác nhìn Tư Hoài Dụ.
Chẳng mấy chốc, trong mắt cô đã ngập sương mù: “Chú nhỏ, sao chú có thể như vậy…”
Nói xong, giọng của Ôn Nhiễm đã nghẹn ngào, cô như một đứa trẻ bị bắt nạt, không dám lớn tiếng chỉ trích kẻ bắt nạt mình.
“Tôi không quá đáng, tôi chỉ đang dạy cháu phân biệt các loại tình cảm khác nhau.” Tư Hoài Dụ đầy lý lẽ ngụy biện nói: “Tư Ngạn đã sớm không còn trong sạch, cháu không chê cậu ta bẩn sao? Cháu nhìn cậu ta còn thấy tim đập nhanh, muốn chiếm hữu nữa không?”
Hay thật, nói cứ như mình là chính nhân quân tử vậy, Ôn Nhiễm cảm thấy mình so với anh, quả thực quá yếu đuối, nhìn xem khả năng lập luận và logic của anh kìa.
“Ting, phát hiện mục tiêu công lược khác đang đến gần, xin ký chủ chuẩn bị đối phó.”
Tra Tra hoảng hốt nói: “Nhiễm Nhiễm, Tư Ngạn tìm tới rồi.”
Ôn Nhiễm cau mày, bây giờ bị bắt gặp không phải là chuyện tốt, cô phải nghĩ cách thoát thân.
Cô nhân lúc Tư Hoài Dụ không chú ý, dùng tay véo một cái vào chỗ da yếu nhất ở eo người đàn ông.
Tư Hoài Dụ tuy không kêu lên, nhưng vẻ nhíu mày cho thấy anh có vẻ hơi đau, anh định nắm lấy bàn tay đang quậy phá của người phụ nữ, Ôn Nhiễm nhân cơ hội vùng khỏi vòng tay anh.
Cô lùi mấy bước, muốn rút lui nhưng đã nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
Tra Tra nói: “Nhiễm Nhiễm, không kịp rồi.”
Ôn Nhiễm thấy không còn chỗ nào để trốn, cô liền đẩy Tư Hoài Dụ vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận