Tư Ngạn ghĩ đến việc sau bữa ăn bị mẹ mình kéo đi chất vấn, mẹ anh ta đã biết chuyện giữa anh ta và Nguyễn Đường, bắt anh ta phải cắt đứt mối quan hệ đó, dĩ nhiên Tư Ngạn không chịu, hai mẹ con cãi nhau một trận, cuối cùng anh ta vẫn phải đồng ý cho có lệ.
Mặc dù chuyện này không phải do Ôn Nhiễm tiết lộ ra nhưng anh ta vẫn không nhịn được, trút giận lên người cô.
Đèn rọi màu vàng ấm áp trong phòng chiếu lên đỉnh đầu người phụ nữ, đây là phòng tân hôn của họ, cũng là nơi Tư Ngạn quen thuộc nhất, anh ta cảm thấy rất ấm áp.
Nếu nói Nguyễn Đường mang đến cho anh ta sự nồng nhiệt thì Ôn Nhiễm mang đến cho anh ta sự an tâm, Tư Ngạn biết người phụ nữ này yêu mình, vì vậy cô sẵn sàng chịu nhiều ấm ức để tiếp tục yêu, anh ta biết tất cả mọi chuyện nhưng lại không thể đối xử tốt với cô.
Người đàn ông giơ tay vuốt ve mặt Ôn Nhiễm, người phụ nữ thuận thế dựa vào lòng anh ta, giọng nói mềm mại của cô vang lên bên ngực người đàn ông, bày tỏ tình yêu: “A Ngạn, đã lâu anh không ôm em rồi.”
Nghe vậy, Tư Ngạn vô thức ôm chặt lấy cô, trong lòng nghĩ, người nên nói lời xin lỗi là anh ta mới đúng.
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Ôn Nhiễm, ngửi mùi hương từ mái tóc người phụ nữ, hai người giống như những cặp vợ chồng bình thường nhất, những cảnh tượng thường thấy khi mới cưới, nhưng giờ đây đã trở nên hiếm hoi.
… …
Hứa Thời An đến nhà họ Tư vào buổi chiều, cậu vốn không muốn quan tâm đến những chuyện của Ôn Nhiễm, nhưng nghĩ đến cô dù sao cũng là người nhà họ Ôn, đi ra ngoài cũng là do cậu bảo vệ, nếu cô sống quá tệ thì cũng sẽ làm mất mặt công ty.
Khi cậu đến, Ôn Nhiễm đang theo mẹ Tư học cắm hoa, Hứa Thời An thấy dáng vẻ của cô như một bà vợ nhỏ, trong lòng rất khinh thường.
Cậu nói chuyện xã giao với mẹ Tư vài câu, rồi tìm một cớ đưa Ôn Nhiễm ra ngoài.
Chiếc xe mui trần sơn màu xanh lam, biển số xe một loạt số 6, đều thể hiện phong cách của một thiếu gia nhà giàu.
Ôn Nhiễm ngồi ở ghế phụ, gió thổi làm tóc cô rối tung, cô hỏi: “Em định đưa chị đi đâu vậy?”
“Đưa chị đi ăn cơm.” Hứa Thời An đạp chân ga, xe chạy nhanh hơn.
Đến nơi, Ôn Nhiễm mới phát hiện đây là một nhà hàng nhạc sống ngoài trời, nằm ở trên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất Đế đô, từ trên cao có thể nhìn xuống toàn bộ thành phố.
“Thế nào?” Hứa Thời An hỏi: “Cảnh đẹp không?”
Ôn Nhiễm gật đầu, đúng là rất đẹp, hoàng hôn bao trùm khắp thành phố, nhìn xuống, những tòa nhà cao tầng đều thu vào tầm mắt.
Cô nói: “Đúng là rất đẹp, em tìm được nơi này ở đâu vậy?”
Hứa Thời An cười một tiếng, nói: “Chị đã bao lâu không ra khỏi cửa rồi vậy?”
“Chị không ra ngoài cũng phải lên mạng chứ? Nhà hàng này rất nổi tiếng, muốn đặt chỗ rất khó khăn.”
“Còn phải đặt chỗ trước sao?” Ôn Nhiễm hỏi: “Vậy sao chúng ta vào đây được?”
“Vì tôi là ông chủ mà.” Hứa Thời An nói: “Lần trước tôi đi công tác ở Ý, có một đầu bếp nấu ăn rất ngon, tôi đã trả lương cao để kéo anh ta về đây.”
“Công ty bận rộn như vậy, em còn có thời gian kinh doanh mấy thứ này à?” Ôn Nhiễm vừa dứt lời thì món ăn đã được mang lên.
Cô hỏi nhân viên phục vụ: “Chúng tôi vẫn chưa gọi món.”
Hứa Thời An nói: “Tôi sắp xếp trước rồi, dẫn chị đi ăn đồ ngon một chút, miễn cho chị phải ăn rau cháo với Tư Ngạn.”
Ôn Nhiễm cười thầm, có cần phải nói khoa trương như vậy không? Nguyên chủ ở nhà họ Tư chịu giày vò về tinh thần, nhưng về vật chất thì tuyệt đối không thiếu thốn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận