Hứa Thời An đương nhiên nghe ra anh ta đang nói mình rảnh rỗi sinh nông nổi, cậu nói: “Sao rảnh bằng anh rể được, còn có thời gian dẫn thư ký đi ăn cơm.”
Nói xong, cậu còn nhìn Nguyễn Đường: “Thư ký Nguyễn hôm nay mặc đẹp quá, trông như sắp đi hẹn hò vậy.”
Bình thường Nguyễn Đường mặc trang phục công sở ở công ty, nhưng hôm nay vì nhà hàng này, cô ta đã chuẩn bị rất lâu, muốn chụp ảnh đẹp ở đây nên đặc biệt trang điểm, mặc một bộ đồ theo phong cách tiểu thư.
Nguyễn Đường còn chưa kịp lên tiếng thì Tư Ngạn đã đứng dậy nói: “Anh nhớ ra còn chút việc, đi trước.”
Trước đây Hứa Thời An ít khi gọi anh ta là anh rể, không biết hôm nay cậu ta bị làm sao, Tư Ngạn liếc nhìn Nguyễn Đường, bảo cô ta đi theo mình, anh ta không muốn ở lại với Hứa Thời An thêm một giây nào nữa.
Nhưng Nguyễn Đường lại ngồi im không nhúc nhích, cô ta không muốn đi, chỗ này khó khăn lắm mới đặt lịch được, cô nói: “A...”
Cô ta vừa định gọi tên Tư Ngạn thì nhìn sang Hứa Thời An bên cạnh lại thấy không ổn, đổi giọng nói: “Tổng giám đốc Tư, vì chúng ta đều quen tổng giám đốc Hứa, hay là cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Tư Ngạn nghe xong sắc mặt càng tệ hơn, trước đây Nguyễn Đường ít khi phản đối quyết định của anh ta, mấy hôm trước vì Tư Hoài Dụ, bây giờ lại thêm một Hứa Thời An không quen biết nữa sao?
“Đề nghị của thư ký Nguyễn không tồi, vừa khéo bên tôi còn có một người, các người cũng quen.” Hứa Thời An nói: “Hay là đến bàn chúng tôi cùng ăn đi.”
Nói xong, cậu ta trực tiếp kéo tay Nguyễn Đường đi về phía Ôn Nhiễm, Tư Ngạn đi theo phía sau, muốn kéo Nguyễn Đường về nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, anh ta khựng lại.
Anh ta không ngờ Ôn Nhiễm cũng ở đây, lòng Tư Ngạn có chút hoảng, tối hôm qua bọn họ còn nằm trên một chiếc giường, làm những việc của các cặp vợ chồng bình thường, hôm nay anh ta đã dẫn tình nhân ra vào nơi công cộng.
Nhưng Nguyễn Đường đã bị Hứa Thời An kéo qua ngồi xuống, mặt người phụ nữ có chút đỏ, vừa rồi cô ta dựa rất gần Hứa Thời An, thấy mùi trên người cậu rất dễ chịu, không nhịn được muốn gần gũi hơn.
Tư Ngạn thấy vậy chỉ còn cách đi theo, Hứa Thời An thấy anh ta đi tới, nói: “Anh rể, tôi ngồi với thư ký Nguyễn, anh không phiền chứ?”
Tư Ngạn không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhiễm.
Nguyễn Đường lúc này mới phát hiện, người phụ nữ ngồi chéo đối diện mình lại chính là Ôn Nhiễm, cô ta lập tức nhìn về phía Tư Ngạn, nhưng người đàn ông lại đang lén nhìn người khác.
Tư Ngạn cẩn thận nhìn Ôn Nhiễm, muốn từ vẻ mặt đoán xem cô có tức giận không, anh ta cũng không biết mình lo lắng điều gì, trước đây anh ta và Nguyễn Đường quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Ôn Nhiễm như vậy, anh ta cũng không hề nao núng.
Dường như anh ta không thờ ơ với vợ như anh ta tưởng tượng? Ít nhất là bây giờ anh ta muốn biết tâm trạng của Ôn Nhiễm ẩn sau vẻ mặt bình tĩnh kia là gì.
Hứa Thời An gọi phục vụ mang đồ ăn lên lại lần nữa, lúc này Ôn Nhiễm lên tiếng.
Cô nói: “Tôi no rồi, không cần đem món của tôi lên, tránh lãng phí.”
Hứa Thời An nhướng mày gật đầu, muốn cười, đúng là vậy, tức no rồi thì còn ăn được gì nữa?
Ôn Nhiễm ngồi đối diện cậu, tất cả những biểu cảm nhỏ nhặt của Hứa Thời An đều bị cô nhìn thấy, có lẽ trên cả bàn ăn, chỉ có cậu là vui vẻ nhất.
Là người thích gây chuyện, Hứa Thời An sao có thể không làm gì được chứ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận