Cậu rót cho Nguyễn Đường một ly rượu vang đỏ, nói: “Thư ký Nguyễn, loại rượu này là phiên bản giới hạn, cô nếm thử xem.”
Chủ tịch tập đoàn Ôn thị đích thân rót rượu cho cô ta, Nguyễn Đường có chút thụ sủng nhược kinh, ngay cả Tư Ngạn cũng chưa từng làm chuyện này cho cô ta.
“Cảm ơn Hứa tổng.” Nguyễn Đường õng ẹo nói lời cảm ơn, ánh mắt vẫn liếc nhìn Hứa Thời An.
Hứa Thời An rót xong rượu ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt của cô ta, hai người nhìn nhau, cảm giác có chút kỳ lạ.
Ôn Nhiễm nhìn cảnh này mà muốn cười, cô không cần nhìn Tư Ngạn cũng biết sắc mặt anh ta chắc còn đen hơn cả đáy nồi.
Cô xem Hứa Thời An nhìn Nguyễn Đường, đôi mắt đào hoa kia dù không phóng điện cũng rất tình cảm.
“Lần trước gặp thư ký Nguyễn trong ánh đèn mờ tối, không nhìn rõ mặt, hôm nay nhìn thấy, lại càng xinh đẹp hơn.” Hứa Thời An khen ngợi, Nguyễn Đường thì cúi đầu e thẹn.
Ôn Nhiễm thấy cậu nói toàn chuyện nhảm nhí, toàn là lời dối trá, Hứa Thời An là loại người chơi bời, cái hộp đêm nào ở Đế Đô mà cậu chưa từng đến? Người đẹp như tiên đã nhìn đến mức hoa mắt, cậu nói những lời này, bản thân cậu có tin không?
Ngay cả Tra Tra cũng kinh hô trong đầu Ôn Nhiễm: “Chẳng lẽ sức hấp dẫn của nữ chính Nguyễn Đường lại tăng lên một bậc rồi sao? Hứa Thời An đã bị hào quang làm mờ mắt rồi ư?”
Ôn Nhiễm cười nói: “Chắc là mắt dính phân rồi.”
Tư Ngạn thấy Hứa Thời An liên tục tỏ ra ân cần với Nguyễn Đường, mấu chốt là người phụ nữ kia còn rất hưởng thụ, anh ta cười lạnh nói: “Hứa tổng không có phụ nữ bên cạnh sao? Hay là để tôi bỏ tiền mời vài người mẫu đẹp mắt cho cậu mở mang tầm mắt?”
Ôi chao! Ôn Nhiễm vui mừng, Tư Ngạn rốt cuộc là đang ám chỉ Hứa Thời An chưa từng thấy gái đẹp, hay là vừa ghê tởm đối phương vừa hạ thấp bản thân? Nguyễn Đường là người của anh ta mà!
Nguyễn Đường đột nhiên nhìn Tư Ngạn, anh ta so sánh cô ta với mấy phụ nữ bán hoa bên ngoài sao?
Cô ta hỏi: “Tổng giám đốc Tư có phải thấy tôi không đẹp không?”
Ôn Nhiễm thấy vai cô ta đang run rẩy, xem ra quả thực rất tức giận, chỉ như vậy mà chịu không nổi sao? Quá kém rồi.
Hứa Thời An rất vô sỉ xen vào nói: “Anh rể à, anh không đúng rồi, thư ký Nguyễn như hoa như ngọc, vừa có nhan sắc vừa có năng lực, có gì không tốt?”
Ôn Nhiễm suýt thì không nhịn được cười ra tiếng, cô vội véo đùi mình để bình tĩnh, nói về độc miệng, đúng là cậu nhóc này số một.
Nhưng Nguyễn Đường vẫn còn đắm chìm trong lời nói của Tư Ngạn mà không thoát ra được, cô ta hoàn toàn không nghe ra lời Hứa Thời An có vấn đề gì, cô ta còn thấy đối phương thật tốt.
Hứa Thời An vẫn chưa thấy đủ, cậu ta quay sang hỏi Ôn Nhiễm: “Chị thấy sao?”
“Hả?” Ôn Nhiễm đột nhiên bị gọi tên, cô ngơ ngác nhìn về phía cậu, cô chỉ muốn yên lặng xem cậu diễn thôi mà.
Hứa Thời An hỏi: “Chị thấy thư ký Nguyễn thế nào?”
Ôn Nhiễm nhìn Nguyễn Đường, đối phương cũng đang nhìn cô, cô dừng lại một chút, rồi đánh giá một cách trung thực: “Chắc thư ký Nguyễn có những điểm vượt trội khác.”
Nói xong, cô còn liếc nhìn Tư Ngạn, đây chỉ có mình anh ta mới biết được.
Tư Ngạn dường như đã hiểu ý cô, anh ta nói: “Đừng có suy nghĩ lung tung.”
Nguyễn Đường thấy anh ta không phủ nhận, cũng không bênh vực mình trước mặt Ôn Nhiễm, trong lòng càng thêm đau khổ.
Thời gian còn lại, mọi người đều im lặng dùng bữa, không ai nói gì thêm, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Nguyễn Đường đã nghĩ rất nhiều.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận