Hứa Thời An nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy Ôn Nhiễm không cứu nổi rồi, mẹ Tư chỉ nói vài câu đã ổn định được cô rồi ư?
“Ủa, anh rể vẫn chưa về sao?” Hứa Thời An trước tiên nhìn quanh đại sảnh, sau đó lại tiếp tục khiêu khích: “Trước giờ không biết quy định nhà họ Tư nghiêm ngặt như vậy, ngay cả giờ về nhà cũng bị quản, nhưng có vẻ quy định này chỉ áp dụng cho phụ nữ thôi nhỉ.”
Mẹ Tư chỉ biết cười trừ: “A Ngạn chắc là đang tăng ca, lát nữa sẽ về thôi.”
“Thật sao?” Hứa Thời An đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, nói: “Vừa hay có việc liên quan đến dự án hợp tác cần hỏi anh ta, tôi sẽ ở đây chờ anh ta về.”
Ôn Nhiễm hiểu rằng cậu biết Tư Ngạn hôm nay sẽ không về nên cố tình làm như vậy để khiến mẹ Tư khó xử.
Mẹ Tư không biết nói gì, Hứa Thời An vừa là người nhà của Ôn Nhiễm, vừa là đối tác của công ty nhà mình, bà ta chắc chắn không tiện đuổi người ta đi, chỉ có thể tìm một cái cớ rồi rời khỏi, sau đó gọi điện cho Tư Ngạn.
Mẹ Tư vừa đi, Ôn Nhiễm liền nói với Hứa Thời An: “Được rồi, em đừng quá đáng nữa.”
“Sao vậy?” Hứa Thời An hỏi: “Chị muốn đuổi tôi đi sao?”
“Chị không nói vậy, em muốn ngồi thì ngồi đi.” Ôn Nhiễm còn nói: “Đầu bếp ở nhà nấu đồ ăn khuya ngon lắm, nếu em đói thì có thể gọi người làm cho ăn.”
Nói xong cô liền lên lầu rửa mặt, Ôn Nhiễm không có tâm trạng ngồi dưới đó với cậu mãi.
... …
Ôn Nhiễm tưởng rằng không lâu nữa Hứa Thời An sẽ tự đi, khi cô xuống lầu thấy người đàn ông vẫn còn ở đó, cảm thấy nghi ngờ, cậu sẽ không thực sự muốn ở đây chờ Tư Ngạn về chứ?
Đây cũng không phải phong cách của cậu, Ôn Nhiễm thấy người đàn ông nằm dài trên ghế sofa, gọi tên Hứa Thời An mấy tiếng mà không thấy trả lời, còn tưởng cậu đã ngủ rồi.
“Sao em lại ngủ ở đây?” Ôn Nhiễm đi tới lay vai người đàn ông, nhưng lại nghe thấy cậu rên rỉ vài tiếng.
Ôn Nhiễm nhận ra có điều không ổn, cô ngồi xuống hỏi: “Em làm sao vậy?”
Người đàn ông quay mặt sang thì thầm với cô: “Đau quá.”
Thấy sắc mặt Hứa Thời An tái nhợt, một tay còn đặt trên bụng, Ôn Nhiễm nhớ lại buổi chiều hôm nay cậu đã uống rượu.
Cô lập tức hỏi: “Em đau dạ dày à?”
Người đàn ông khẽ gật đầu, đau đến mức không nói thành lời.
Đáng đời, đã sớm nhắc cậu không được uống rượu mà!
Nhưng Ôn Nhiễm cũng không nói lời cay nghiệt, vội vàng tìm Lâm Hạo đến khám bệnh cho cậu.
Bây giờ đã tối, hầu hết người giúp việc nhà họ Tư đều đã nghỉ ngơi, Ôn Nhiễm chỉ có thể tự mình cõng cậu, trước tiên đưa người lên giường nằm.
Nhìn Hứa Thời An không mập mạp cũng không vạm vỡ, nhưng cõng lên lại rất tốn sức, người cao quá.
Cô thở hồng hộc đưa người nằm lên giường, Lâm Hạo đến cũng không biết tiêm cho cậu thuốc gì, một lúc sau, sắc mặt Hứa Thời An đã tốt hơn nhiều, người cũng có thể mở mắt, ý thức xem như đã tỉnh táo hơn một chút.
Cậu nghe thấy Ôn Nhiễm hỏi Lâm Hạo: “Bác sĩ Lâm, tình hình của em trai tôi thế nào ạ?”
“Tình hình cụ thể vẫn phải để Hứa tổng đến bệnh viện kiểm tra mới biết được.” Lâm Hạo nói: “Nếu anh ấy bị đau dạ dày thì phải hạn chế ăn đồ ăn kích thích, càng không được uống rượu.”
“Vâng, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý chăm sóc cậu ấy về phương diện này.” Ôn Nhiễm tiễn Lâm Hạo đi rồi quay lại phòng.
Thấy Hứa Thời An đang nhìn mình, cô đi tới ngồi xuống bên giường hỏi: “Giờ em thấy thế nào rồi?”
Hứa Thời An vẫn không có sức nói chuyện, vừa nãy đau quá, đau đến mức cậu đứng dậy cũng khó khăn, chỉ có thể lắc đầu đáp lại Ôn Nhiễm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận