Thái độ cứng rắn ép buộc họ chia tay của mẹ chồng khiến Nguyễn Đường tức giận, cô ta thậm chí còn đưa tay đẩy bà ta.
Đám người hầu bên cạnh mẹ chồng cũng không phải ăn chay, hai bên cứ thế đánh nhau.
Nguyễn Đường bị mẹ của Tư Ngạn khinh miệt như vậy, hơn nữa Tư Hoài Dụ và Ôn Nhiễm đều có mặt ở đó, cô ta đương nhiên không muốn bị người khác coi thường, cô ta nói: “Bà yên tâm, tôi sẽ không lấy một thứ gì của nhà họ Tư các người đâu!”
Vì câu nói này, Ôn Nhiễm không khỏi liếc nhìn cô ta thêm một cái, nữ chính cứng cỏi thật, theo cô biết, ngoài việc Tư Ngạn mua nhà cho cô ta thì quần áo, túi xách trên người Nguyễn Đường đều là hàng hiệu.
Những thứ này đều có thể tra được lịch sử giao dịch ngân hàng, với mức lương thư ký của Nguyễn Đường mỗi tháng thì thậm chí còn không mua nổi một cái túi, cô ta định trả thế nào?
Nguyễn Đường vẫn luôn nằm im trong lòng Tư Hoài Dụ, anh ta nói: “Thư ký Nguyễn, tôi đưa cô ra ngoài trước nhé.”
Cứ dính mãi trên người anh là sao? Đợi chút nữa bị đánh ảnh hưởng đến anh thì phải làm sao?
Nguyễn Đường vừa được đưa ra ngoài, Tư Ngạn lập tức hướng mũi dùi về phía Ôn Nhiễm: “Có phải cô bảo mẹ tôi đi tìm Nguyễn Đường không?”
Ôn Nhiễm ngẩn người, đúng là đồ chó chết, bản thân vô dụng còn đổ lỗi lên đầu phụ nữ sao?
Ôn Nhiễm lắc đầu, cái nồi này cô không đội đâu.
Cô nói: “Em không biết chuyện này, cũng không bảo mẹ đi gây phiền toái cho cô ấy. Em vô tình nghe thấy khi chú nhỏ nhận điện thoại ở nhà. Em lo lắng anh sẽ gặp chuyện nên mới đến đây.”
Người vạch trần chuyện gian díu của Tư Ngạn là Tư Hoài Dụ, người ra tay phá hoại tình cảm của bọn họ là mẹ chồng, sao lại đổ lỗi lên đầu cô?
“Được rồi.” Mẹ chồng đứng về phía Ôn Nhiễm: “Con đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu Nhiễm Nhiễm, đây là chủ ý của mẹ.”
Bà ta đi đến trước mặt Ôn Nhiễm, nắm tay cô nói: “Nhiễm Nhiễm, con quản Tư Ngạn quá lỏng rồi, sau này có chuyện gì mẹ sẽ làm chủ cho con.”
Mẹ chồng cố ý nói những lời này cho Tư Ngạn nghe, ngoài Ôn Nhiễm ra, bà ta không công nhận bất kỳ cô con dâu nào khác, Tư Ngạn muốn ly hôn tái hôn thì phải vượt qua bà ta đã.
Bà ta lại nói: “Sau này vị trí thư ký của A Ngạn, vất vả cho con rồi.”
Ông cụ không khỏe cần bà ta chăm sóc, mẹ chồng không có sức chú ý đến con trai nhiều như vậy, nhưng trước khi ông cụ mất, bà ta không muốn có bất kỳ biến cố nào khác xảy ra.
Ôn Nhiễm không biết tại sao mẹ chồng lại đột nhiên nói như vậy nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý, chắc hẳn bà ta cũng biết không thể lơi là con trai mình được.
... …
Sau khi mẹ chồng đi, Ôn Nhiễm lập tức giúp Tư Ngạn nhặt đống tài liệu rơi vãi trên mặt đất.
Cả hai đều im lặng, cuối cùng Ôn Nhiễm chủ động nói: “A Ngạn, em thực sự không biết hành động của mẹ hôm nay, nếu biết, em nhất định sẽ khuyên mẹ, sẽ không để anh khó xử.”
Tư Ngạn vẫn cầm tờ giấy trên tay, anh ta nhìn Ôn Nhiễm một cái, sau đó tiếp tục sắp xếp lại tài liệu.
Ôn Nhiễm còn tưởng rằng anh ta lại sắp nói ra những lời tức chết người, không ngờ thái độ Tư Ngạn lại khác thường, nói: “Anh biết không liên quan đến em.”
Anh ta hiểu Ôn Nhiễm, cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, không có nhiều tâm tư, vừa không thể mạnh mẽ như mẹ anh ta, vừa không thể nghĩ ra nhiều chuyện quanh co lòng vòng như vậy.
“Xin lỗi.” Người đàn ông xin lỗi Ôn Nhiễm: “Vừa rồi anh không nên nói chuyện với em như vậy.”
Ôn Nhiễm thấy giá trị hảo cảm của Tư Ngạn lại tăng thêm năm điểm, chẳng lẽ lương tâm trỗi dậy rồi không?
Tra Tra không nhịn được mà lẩm bẩm: “Mỗi lần giá trị hảo cảm của tên này tăng lên đều giống như đang nặn kem đánh răng vậy, có mấy lần đều là vì thấy có lỗi nên mới cho điểm.”
“Ai nói không phải đâu?” Ôn Nhiễm nói: “Chỉ sợ sau này khó có thể dễ dàng lấy được hảo cảm như vậy nữa, giá trị hảo cảm của Tư Ngạn đã có hơn 60 điểm, đến điểm tới hạn rồi.”
Mong chờ một người đàn ông vì thấy có lỗi mà yêu mình là điều không thể, lương tâm của đàn ông vốn không đáng giá bao nhiêu.
“Không sao.” Ôn Nhiễm nói với Tư Ngạn: “Em sẽ không giận anh đâu.”
Cô cười dịu dàng với người đàn ông, Tư Ngạn nhìn cô, bất lực thở dài, Ôn Nhiễm luôn hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện đến mức khiến anh ta đau lòng.
Ôn Nhiễm: “Anh thở dài làm gì, mệt lắm sao?”
“Có hơi.” Nguyễn Đường không hiểu anh ta, luôn đòi hỏi anh ta, liên tục ép anh ta chứng minh mình yêu cô ta, Tư Ngạn cảm thấy mệt mỏi vì giằng co với Nguyễn Đường mấy hôm nay.
Anh ta hỏi người phụ nữ: “Ôn Nhiễm, trong chuyện tình cảm của anh và em, em có cảm thấy tủi thân không?”
Ôn Nhiễm nhướng mày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông khi hỏi, đây là lần đầu tiên Tư Ngạn quan tâm đến cảm nhận của cô.
Cô cũng có thể đoán được tình trạng nội tâm hiện tại của Tư Ngạn, anh ta thích Nguyễn Đường, sẵn sàng vì Nguyễn Đường mà ly hôn với nữ chính, bây giờ lại vì cô ta mà làm trái ý cha mẹ, trong tình cảm của bọn họ, Tư Ngạn tự cho rằng sự hy sinh của mình lớn hơn Nguyễn Đường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận