Vì vậy, bây giờ trong lòng anh ta mất cân bằng, anh ta bắt đầu nhớ đến Ôn Nhiễm, nhớ rằng giữa họ, Ôn Nhiễm luôn là người nhượng bộ, ở bên nữ chính, anh ta luôn là người ở thế thượng phong trong tình cảm.
Nhưng Ôn Nhiễm không phải nữ chính, cô đã sớm nhìn thấu sự ích kỷ của người đàn ông này, Tư Ngạn là người cực kỳ tự cao tự đại, thậm chí còn tự phụ đến mức thái quá.
Muốn đè bẹp kiểu người này cũng khá đơn giản, trước tiên hãy tôn anh ta lên tận mây xanh, sau đó nhanh chóng khiến anh ta rơi xuống vực thẳm, kiểu người như Tư Ngạn, sớm nên chịu chút đau khổ rồi.
Ôn Nhiễm cúi đầu im lặng, vài giây sau mới nói: “Sao có thể không tủi thân chứ?”
“Không tủi thân thì là không yêu rồi.” Khi nói câu này, mặc dù người phụ nữ đã cố gắng kiềm chế nhưng Tư Ngạn vẫn nghe ra được cô đang khóc.
“Ôn Nhiễm... “ Tư Ngạn ngẩn người, thực ra anh ta rất ít khi thấy Ôn Nhiễm khóc, cô đối với mình luôn dịu dàng, ngay cả khi biết chuyện Nguyễn Đường, cô cũng chưa từng khóc trước mặt anh ta.
Ôn Nhiễm quay người đi, không muốn để người đàn ông nhìn thấy nước mắt của mình: “Em không sao, anh không cần quan tâm đến em.”
Cô nói: “Em sẽ sớm điều chỉnh lại thôi.”
Tư Ngạn nhìn Ôn Nhiễm giơ tay lén lau nước mắt, lòng anh ta bỗng mềm nhũn, người đàn ông bước tới ôm lấy cô.
“Đừng khóc nữa, anh biết em tủi thân.”
Sao có thể không tủi thân chứ? Cô yêu anh ta như vậy, mà anh ta luôn đối xử lạnh nhạt với cô, thế mà Ôn Nhiễm cũng chẳng hề nói anh ta một câu không hay.
Tư Ngạn nói: “Là lỗi của anh.”
Ôn Nhiễm cũng không đẩy anh ta ra, chỉ là cơ thể cô vẫn còn hơi run rẩy vì khóc.
“Nhiễm Nhiễm, đừng khóc nữa.” Tư Ngạn nói: “Để anh nhìn em, được không? Anh muốn đích thân lau nước mắt cho em.”
Ôn Nhiễm im lặng quay lại nhìn người đàn ông, nước mắt không ngừng rơi, Tư Ngạn nhìn đôi mắt đong đầy của người phụ nữ, cảm thấy xót xa, chắc hẳn cô đã phải chịu đựng rất nhiều?
Tư Ngạn giơ tay giúp người phụ nữ lau nước mắt, dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa mắt sẽ sưng lên, không đẹp đâu.”
Ôn Nhiễm cũng không làm như Nguyễn Đường, thấy tốt thì ngưng, cô cũng không khóc nữa mà hỏi: “Anh không đi xem cô ấy sao?”
Tư Ngạn biết cô đang nói đến Nguyễn Đường, nhớ lại cảnh vừa rồi Nguyễn Đường nhào vào lòng Tư Hoài Dụ, anh ta nói: “Cô ấy muốn làm gì thì làm.”
Anh ta biết, nếu mình đi tìm Nguyễn Đường, với tính cách của cô ta, hai người nhất định lại cãi nhau.
Ôn Nhiễm nghe vậy cũng không nói gì thêm, cô đã khuyên Tư Ngạn, sau này Nguyễn Đường nếu chạy theo người đàn ông khác thì đừng trách cô không nhắc nhở.
Với thể chất hút đàn ông của nữ chính, chỉ cần Tư Ngạn bỏ trống một ngày, cô ta đều có thể quyến rũ được người khác.
Quả nhiên như Ôn Nhiễm nghĩ, sau khi Nguyễn Đường ra khỏi văn phòng Tư Ngạn, vẫn treo cả người lên người Tư Hoài Dụ.
“Thư ký Nguyễn.” Tư Hoài Dụ hỏi: “Cô đứng vững chưa? Có cần tôi sắp xếp người đưa cô đi bệnh viện không?”
Anh thấy Nguyễn Đường như mất hết sức lực, nếu thực sự đau lòng quá độ, sức khỏe có vấn đề thì cũng nên đi tìm bác sĩ.
Nguyễn Đường vẫn đắm chìm trong nỗi đau của mình, mãi đến lúc này mới phát hiện hành động của mình có chút không ổn.
“Xin lỗi Tư tổng.” Nguyễn Đường đứng thẳng người, cuối cùng cũng chịu rời khỏi vòng tay Tư Hoài Dụ.
Cô ta phát hiện trên ngực áo của người đàn ông có một vết màu trắng, hình như là do phấn trên mặt cô ta dính vào.
Tư Hoài Dụ nhìn thấy thì cau mày, trước mặt người ngoài anh luôn rất chỉn chu, đừng nói là quần áo có vết bẩn, ngay cả nếp nhăn cũng chưa từng có.
Nguyễn Đường nghĩ chắc là do vừa rồi khóc quá nhiều nên mới lem son phấn, cô ta nói: “Tư tổng, để tôi giặt sạch cho anh nhé.”
Tư Hoài Dụ hỏi ngược: “Cô giặt rồi, tôi mặc cái gì?”
“Nhà tôi gần công ty, trong nhà có máy sấy.” Nguyễn Đường đề nghị: “Tư tổng về nhà với tôi, sẽ giặt sạch nhanh thôi.”
Tư Hoài Dụ đang định đồng ý, nhưng đột nhiên cảm thấy không ổn, chỉ là một cái áo thôi, vứt đi rồi bảo người mang đến cho anh một bộ mới là cách làm bình thường.
Tại sao anh phải về nhà với người phụ nữ này? Nếu về nhà với cô ta, sẽ xảy ra chuyện gì?
Anh nheo mắt đánh giá Nguyễn Đường, rốt cuộc người phụ nữ này có vấn đề gì mà lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, Tư Hoài Dụ nhất thời không nhìn ra.
Nhưng phụ nữ bình thường chắc chắn sẽ không mời một người đàn ông xa lạ về nhà mình, đối với bất kỳ người đàn ông nào, lời nói này đều tràn đầy tính ám chỉ.
Thấy Tư Hoài Dụ vẫn nhìn mình chằm chằm, Nguyễn Đường xấu hổ che mặt: “Tư tổng, anh nhìn tôi làm gì?”
Tư Hoài Dụ nói: “Ngôi nhà đó là Tư Ngạn mua cho cô đúng không?”
Nguyễn Đường cứng đờ, cô ta không ngờ Tư Hoài Dụ lại hỏi như vậy, cô ta còn muốn giải thích gì đó thì lại nghe người đàn ông lại nói: “Cô rảnh thì chuyển hết đồ đạc của mình đi nhanh đi, chị dâu tôi là người làm việc rất nhanh gọn.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận