Tư Hoài Dụ nhắc nhở thân thiện: “Cô về muộn, không khéo đồ đạc đã bị người ta vứt ra ngoài rồi.”
Anh cởi cúc áo vest, cởi áo ra: “Tôi không cần cái áo này nữa, sau này cô đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Tránh để cho anh lúc nào cũng nghi ngờ cơ thể mình có vấn đề hay không, sao lại có phản ứng với một người phụ nữ như vậy?
Tư Hoài Dụ có thể chấp nhận bản thân mình tệ, nhưng sẽ không thích một người phụ nữ còn tệ hơn mình.
Sau vài lần tiếp xúc, anh thấy tình cảm của hai người đó giả tạo lắm, Nguyễn Đường nói cái gì thích Tư Ngạn, nguyện gánh chịu tiếng xấu làm tiểu tam, nhưng khi anh cho cô ta một chút mồi chài, cô ta liền cắn câu, thật chẳng có gì thú vị.
Tư Hoài Dụ nghĩ lại cũng thấy buồn cười, hai người đó chỉ là bạn giường, có thể có bao nhiêu chân thành?
...
Từ sau lần gây chuyện đó, Tư Ngạn đúng là ngoan ngoãn được một thời gian, mỗi ngày Ôn Nhiễm đều đi theo anh ta, ban ngày ở công ty, buổi tối về nhà họ Tư, hai người đều ở bên nhau.
Mẹ chồng thấy vậy liền nghĩ rằng có khả năng hai người sẽ hàn gắn lại, lập tức bảo Tư Ngạn nghỉ phép, để anh ta đưa Ôn Nhiễm đi chơi, mong tình cảm của họ tiến thêm một bước.
Ôn Nhiễm đương nhiên thấy không có vấn đề gì, tình cảm của cô và Tư Ngạn mấy ngày nay đúng là tốt hơn, nhưng giá trị hảo cảm của đối phương lại không có thay đổi gì lớn.
Cô cũng cần có thứ khác có thể tác động đến cảm xúc của Tư Ngạn, cuộc sống quá bình lặng, đối với người như Tư Ngạn chẳng khác gì nước đọng.
Nhưng cô không chọn đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài mà chọn nơi mà nguyên chủ và Tư Ngạn mới quen biết, nơi người đàn ông đưa cô đi hẹn hò lần đầu.
Cách thủ đô trăm km có một căn cứ dã ngoại trong rừng núi, Tư Ngạn là ông chủ lớn ở đây, bên trong có nhiều trò chơi, bắn súng bắn bia, xe địa hình, nhảy dù tốc độ cao, sinh tồn trong vùng hoang dã.
Tư Ngạn thật ra rất thích chơi trò chơi mạo hiểm, nhưng nhà giàu quy củ nhiều, mẹ chồng không cho anh ta chơi những thứ nguy hiểm này.
Nhưng không chịu nổi đại thiếu gia có tiền, Tư Ngạn lén làm một nơi như vậy, mẹ anh ta cũng không biết.
“Cẩn thận một chút.” Tư Ngạn dùng tay vạch cành cây ven đường đi, sợ làm trầy Ôn Nhiễm.
“Sao em lại muốn đến đây chơi vậy?” Anh ta tò mò, Ôn Nhiễm vốn không thích những thứ này.
“Vì anh thích mà.” Ôn Nhiễm nắm tay Tư Ngạn, đi theo sau anh ta: “Sau khi kết hôn, anh luôn bận rộn với công việc, cơ bản không đến đây nữa, bây giờ có cơ hội đương nhiên phải chơi thật vui rồi.”
Lời của cô khiến Tư Ngạn cảm động, sau khi kết hôn, anh ta luôn bận rộn với những dự án lớn nhỏ ở công ty, không chỉ bỏ đi sở thích trước đây của mình, mà sự quan tâm dành cho Ôn Nhiễm cũng ngày càng giảm sút, nhưng cô lại luôn quan tâm đến anh ta.
Có lúc Tư Ngạn còn thấy Ôn Nhiễm yêu anh ta hơn cả mẹ ruột, cô sẽ luôn quan tâm đến cảm nhận của anh ta trước tiên, cô ủng hộ mọi thứ anh ta thích.
Anh ta liếc nhìn bộ đồ thể thao giản dị mà Ôn Nhiễm mặc trên người, Tư Ngạn còn nhớ lần đầu tiên đưa cô đến đây, bộ dạng chật vật của cô.
Lúc đó vì là lần đầu tiên hẹn hò với Tư Ngạn, nguyên chủ rất coi trọng nên đã trang điểm kỹ càng, chọn một chiếc váy ngắn được thiết kế riêng, còn đi một đôi giày cao gót mảnh khảnh, người đàn ông không nói cho cô biết địa điểm hẹn hò, đến nơi rồi mới phát hiện ra trang phục của mình không phù hợp.
“Cô” chỉ có thể bước trên con đường đầy bùn đất, chiếc váy đẹp dính đầy vết bẩn, do đường khó đi nên còn bị ngã liên tiếp mấy lần, mặc dù trải nghiệm hẹn hò rất tệ nhưng “cô” vẫn vui vẻ.
Chỉ là “cô” không biết, thực ra Tư Ngạn cố tình làm “cô” xấu mặt, anh ta không thích cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt nhưng lại không dám phản kháng, vốn định để “cô” chùn bước, không ngờ tính tình “cô” tốt như vậy, cảm thấy cưới về nhà cũng không tệ.
Bây giờ Tư Ngạn nghĩ lại bỗng thấy mình khốn nạn, vợ anh ta là một cô gái tốt.
Tư Ngạn ôm Ôn Nhiễm vào lòng, nói: “Lần sau hẹn hò, chúng ta sẽ đến nơi em muốn chơi.”
Ôn Nhiễm nghiêng đầu nhìn Tư Ngạn, cuối cùng thì người đàn ông này cũng chịu vì cô mà suy nghĩ rồi sao?
Cô mỉm cười ngọt ngào: “Anh ở đâu thì đó chính là nơi em muốn đến.”
“Đinh, giá trị hảo cảm của Tư Ngạn +3.”
Kiểu mọi thứ đều lấy sở thích của anh ta làm niềm vui, lấy điều anh ta yêu thích làm điều mình yêu thích, khiến người đàn ông cảm nhận được cảm giác được tôn sùng tuyệt đối.
Tư Ngạn thậm chí còn cảm thấy mình là sự tồn tại duy nhất trong thế giới nhỏ bé của cô, anh ta có thể có được cảm giác thoải mái 100% khi ở bên Ôn Nhiễm, đây là cảm giác mà anh ta chưa từng có được khi ở bên Nguyễn Đường.
Đáng tiếc đàn ông luôn là động vật nông cạn, lòng chân thành của nguyên chủ bị anh ta chà đạp dưới bùn, lời nịnh nọt giả dối của Ôn Nhiễm, Tư Ngạn lại coi là biểu hiện của tình yêu dành cho anh ta.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận