“Sếp, ngài đến rồi ạ.” Vừa đến cổng căn cứ, đã có một người đàn ông trung niên mặc quân phục rằn ri bước tới.
Ông ta nhìn thấy Ôn Nhiễm đứng bên cạnh Tư Ngạn, nói: “Ôn tiểu thư cũng đến sao?”
Mặc dù chỉ gặp một lần nhưng ông ta rất có ấn tượng với cô gái này, bởi vì một cô gái đi chơi trò chơi hoang dã mà còn mặc váy đi giày cao gót, ông ta cũng chỉ mới thấy mỗi Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm nói đùa: “Anh Ngô, bây giờ em là bà chủ rồi, phải đổi cách xưng hô thôi.”
Anh Ngô là người phụ trách ở đây, đồng thời cũng là một người đam mê hoạt động ngoài trời lâu năm, anh ta không hề biết thân phận cụ thể của Tư Ngạn, Tư Ngạn thường chỉ phụ trách chơi và tiêu tiền, bên này cũng không kinh doanh tốt lắm, những người chơi trò nguy hiểm thế này rất ít, đa phần đều là tình trạng lỗ vốn.
“Thảo nào lâu lắm rồi ông chủ không đến, hóa ra là có vợ đẹp ở nhà, đang hưởng thụ thế giới hai người.” Anh Ngô trêu chọc.
Tư Ngạn cười cười, sau đó hỏi: “Đội hình ổn chứ?”
“Mọi người đều đến rồi, nhưng một nửa là người mới.” Anh Ngô nói: “Gần đây ở nước ngoài có cuộc thi đấu sinh tồn hoang dã, nhiều người chơi cũ đều đi thi rồi.”
Thông thường, những người chơi trong giới bọn họ chủ yếu là người chơi cũ cố định, lập đội cũng sẽ vui hơn, Tư Ngạn vừa nói là muốn đến, anh Ngô lập tức đi gọi người, nhưng chỉ miễn cưỡng tập hợp được một đội hình không ra sao.
“Không sao, tôi cũng là người mới.” Ôn Nhiễm nói: “Vừa hay đều là gà mờ, vậy thì tôi không sợ kéo chân mọi người rồi.”
Tư Ngạn nghe cô nói vậy thì không nói gì nữa.
… …
Tư Ngạn là người đến muộn nhất, khi nhìn thấy Nguyễn Đường và Hứa Thời An trên sân tập, cả khuôn mặt anh ta như vừa ăn phải phân.
“Thời An, cái súng này nặng quá.” Nguyễn Đường cầm một khẩu súng trường giả trên tay.
Hứa Thời An đứng sau lưng cô ta giúp đỡ báng súng, chỉ cô ta cách cầm súng đúng tư thế: “Em dùng tay đỡ như thế này sẽ không mỏi.”
Hai người cử chỉ thân mật, Ôn Nhiễm cũng không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở đây.
“Thảo nào mấy hôm nay Hứa Thời An giảm điểm, hóa ra là cặp kè với nữ chính.” Tra Tra nhịn không được nhảy ra bình luận: “Nguyễn Đường đúng là có bản lĩnh, trong thời gian ngắn như vậy mà hai người đã bắt tay với nhau rồi?”
Bây giờ cốt truyện gốc đã sớm thay đổi, nhưng dù vậy Nguyễn Đường vẫn có cách để thông đồng với người khác, đây chính là sức mạnh cường đại của cốt truyện sao?
“Nhiễm Nhiễm, bọn họ ở đây có ảnh hưởng đến việc cô công lược Tư Ngạn không?” Hệ thống hỏi.
“Không sao.” Ôn Nhiễm nhìn giá trị hảo cảm trên đầu Hứa Thời An chỉ giảm năm điểm, cô cong môi nói: “Có nhiều người mới vui.”
Anh Ngô tập hợp mọi người lại, sau đó bốc thăm để chia nhóm, dưới sự chỉ đạo của Ôn Nhiễm, Tra Tra sử dụng thủ đoạn của hệ thống, thành công khiến Hứa Thời An và Nguyễn Đường bốc trúng nhóm của họ.
Hứa Thời An xem tờ giấy, sau đó dẫn Nguyễn Đường đến trước mặt Tư Ngạn: “Thật đúng là duyên phận đặc biệt, ở đây tổng cộng 32 người, tám nhóm, chỉ có chúng ta là người quen.”
Cậu ta nói: “Vận khí tốt thế này, tôi còn tưởng rằng có người lén giở trò cơ.”
Hứa Thời An cũng vừa mới nghe anh Ngô nói mới biết Tư Ngạn là ông chủ lớn ở đây, việc bốc thăm này quá trùng hợp rồi.
Tư Ngạn nghe xong lạnh lùng nói: “Cậu có thể đi tìm người đổi lá thăm cũng không sao.”
“Chỉ tiếc là có lẽ không ai muốn, dù sao cũng chẳng ai muốn dẫn theo hai người mới.” Giọng anh ta đầy vẻ chế giễu.
Hứa Thời An tuy đã chơi hai lần nhưng chỉ ở trình độ nhập môn, còn Nguyễn Đường thì càng là lần đầu, thậm chí súng còn không biết cầm, không có đội nào khác muốn nhận bọn họ.
Hứa Thời An còn định cãi lại thì bị Nguyễn Đường kéo áo, cô ta nói: “Em thực sự không biết chơi, hay là chúng ta bỏ cuộc đi.”
Cô ta cảm thấy mối quan hệ này khá ngại ngùng, Nguyễn Đường không biết nên đối mặt với Ôn Nhiễm như thế nào, trước thì cướp chồng cô, bây giờ lại đến lượt em trai cô…
Ôn Nhiễm thấy bọn họ định bỏ cuộc, như vậy sao được, cô nói: “Thực ra tôi cũng không biết chơi, chỉ là một trò chơi thôi, không cần quá nghiêm túc, chủ yếu vui là được, hai người bỏ cuộc thì chúng tôi không có ai lập nhóm cũng phải bỏ cuộc theo.”
Cô đã nói như vậy, Nguyễn Đường cũng không tiện nói gì thêm.
Các đội khác đều đang trò chuyện, chỉ có bốn người bọn họ là có bầu không khí kỳ lạ, sắc mặt Tư Ngạn khó coi nhất, Hứa Thời An cũng chẳng khá hơn, thậm chí còn bị Ôn Nhiễm bắt gặp cậu ta trừng mắt liếc mình một cái.
Người phụ nữ cảm thấy khó hiểu, cô cũng không đắc tội với cậu ta mà, từ lần rời khỏi nhà họ Tư thì bọn họ không liên lạc nữa, Ôn Nhiễm gửi tin nhắn cho Hứa Thời An muốn hẹn cậu ta đi ăn nhưng đối phương cũng không trả lời.
Trước khi lên đường, Tư Ngạn còn giúp Ôn Nhiễm kiểm tra xem đồ đạc trong ba lô đã mang đủ chưa, anh ta nói: “Tối trời sẽ lạnh, nhất định phải mang theo quần áo giữ ấm.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận