Ôn Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu: “Em nghe lời anh là được.”
Nguyễn Đường ở bên cạnh hỏi: “Chẳng lẽ tới khuya mới xuống được sao?”
Tư Ngạn mặt lạnh không thèm để ý đến cô ta, vẫn là Ôn Nhiễm nhẹ nhàng dỗ dành: “A Ngạn, chúng ta là một đội mà, anh biết nhiều phải chia sẻ thông tin chứ.”
Người đàn ông lúc này mới miễn cưỡng nói: “Bình thường nhanh thì trước khi trời tối có thể về đến căn cứ, nhưng hôm nay có nhiều người đều là gà mờ, có lẽ trời tối rồi cũng chưa xuống được.”
“Phải lâu vậy sao?” Nguyễn Đường chỉ nghe Hứa Thời An nói trò chơi ngoài trời rất vui, nhưng không ngờ phải ở trên núi mãi.
Cô ta hỏi: “Vậy có thể tự xuống trước không?”
Câu nói ngớ ngẩn của Nguyễn Đường khiến Tư Ngạn hơi khó chịu, anh ta nói với Hứa Thời An: “Cậu đưa người đến mà không nói trước cho cô ta về luật chơi sao?”
Nguyễn Đường lần đầu tiên bị Tư Ngạn hung dữ như vậy, cô ta im miệng không nói gì nữa, đi sang một bên cách Tư Ngạn rất xa.
Tư Ngạn thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô ta, anh ta cảm thấy mình bị cắm sừng, mới một tuần mà Nguyễn Đường đã cặp kè với đàn ông khác.
Hứa Thời An nói: “Luật chơi rất đơn giản, trên núi này có rất nhiều bia mô phỏng hình người, một bia được một điểm, đồng thời chúng ta cũng có thể cướp điểm của người khác.”
Cậu ta thử khẩu súng trên tay: “Khẩu súng này có thể bắn người, người bị bắn sẽ bị loại, điểm thuộc về người cướp được, người có điểm cao nhất sẽ thắng, nhưng có một điểm lưu ý là, phải bắn hết bia mô phỏng hình người thì mới mở được đường xuống núi.”
Đây cũng là lý do khiến Tư Ngạn không thích chơi với gà mờ nhất, có một số bia mô phỏng hình người di chuyển, người mới thậm chí còn không biết bắn, rất ảnh hưởng đến tiến độ trò chơi.
Nguyễn Đường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, theo như lời này, quả thực đội của họ là yếu nhất, đơn giản là vì có hai cô gái căn bản không biết cầm súng.
Nhưng khi tiếng súng vang lên, Nguyễn Đường mới biết mình đã hiểu sai.
Ôn Nhiễm cầm một khẩu súng trường nhắm vào bia trước mặt, một phát trúng đích, mười điểm rất chuẩn.
Tư Ngạn và Hứa Thời An đều kinh ngạc, bọn họ không ngờ Ôn Nhiễm biết bắn súng.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Ôn Nhiễm nói: “Em thử bia, lâu rồi không luyện nên tìm lại cảm giác.”
Cô đương nhiên biết cách bắn loại súng này, từ mười mấy tuổi Ôn Nhiễm đã chơi rất thành thạo ở trường bắn, không chỉ cô biết mà cả nguyên chủ cũng biết.
Sau khi biết Tư Ngạn thích mấy trò mạo hiểm, nguyên chủ đã lén thuê huấn luyện viên đến học, chỉ tiếc là anh ta chưa bao giờ để ý.
Nguyễn Đường thấy hai người đàn ông đều nhìn Ôn Nhiễm với ánh mắt ngưỡng mộ, cô ta cúi đầu, thấy lòng mình chua chát vô cùng, hóa ra chỉ có mình là chẳng biết gì hết.
... …
Đợi đến khi Ôn Nhiễm và những người khác đều bị bịt mắt bằng khăn đen, chiếc xe địa hình tiếp tục chạy lên núi, khi mọi người xuống xe xung quanh chỉ còn toàn là cây cối.
Nguyễn Đường hơi ngơ ngác, đây là lần đầu cô ta chơi trò này nên hỏi: “Chúng ta phải làm gì đây?”
Tư Ngạn lấy thiết bị điện tử ra, bắt đầu xem vị trí của họ, nói: “Đi dọn dẹp các trạm gần đó để tước vũ khí binh lính trước.”
Những điểm được đánh dấu màu đỏ trên bản đồ trong tay anh ta đều là nơi dọn dẹp, còn những điểm đánh dấu màu xanh lá là nơi tiếp tế.
“Tước vũ khí binh lính?” Nguyễn Đường thực sự bối rối, nhưng không ai giải thích cho cô ta.
Cho đến khi thấy Tư Ngạn núp sau gò đất bắn từng phát vào những tấm biển hình người di động, cô ta mới hiểu ý anh ta là như vậy.
Tư Ngạn bắn rất giỏi, hầu như phát nào cũng trúng, Ôn Nhiễm tất nhiên cũng không kém, hai người nhanh chóng dọn sạch một địa điểm, so với họ, Hứa Thời An thì kém hơn hẳn, phải bắn đến năm phát mới trúng một.
Tư Ngạn nhìn số điểm vừa kiếm được, định ngay lập tức đến địa điểm tiếp theo, hoàn toàn mang dáng vẻ của một người lãnh đạo trong đội, thậm chí còn không hỏi ý kiến Hứa Thời An.
Đến địa điểm tiếp theo, Hứa Thời An trực tiếp ném một quả mìn giả, “Ầm” một tiếng, tất cả binh lính đều ngã, toàn bộ mười mấy điểm đều được tính vào đầu anh ta.
“Cậu làm gì thế?” Tư Ngạn gào lên.
Hứa Thời An: “Như thế này tiết kiệm thời gian hơn.”
“Cậu tưởng mình thông minh lắm sao?” Tư Ngạn tức đến phát điên, bọn họ bắn súng đều có bộ phận giảm thanh, nhưng bây giờ lại gây ra tiếng động lớn như vậy, lập tức bại lộ vị trí của họ.
“Người chơi lâu năm đều biết rằng không được sử dụng lựu đạn bừa bãi!”
Thấy anh ta tức giận như vậy, Nguyễn Đường hỏi: “Có nghiêm trọng thế không?”
Tư Ngạn nói: “Các người không nghĩ rằng trò chơi hoang dã chỉ là đánh những con ma-nơ-canh chứ? Một người thật tích lũy một trăm điểm là đủ để đánh một trăm con ma-nơ-canh rồi, đến cuối trò chơi, về cơ bản là tìm người giết, bây giờ chúng ta đã bị lộ, chờ bị truy đuổi thôi.”
Hứa Thời An cau mày: “Cái quy tắc vớ vẩn này của anh khác với những nơi khác tôi chơi, sao không nói sớm!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận