Tư Ngạn nói: “Sao cậu không nói là do mình làm việc hấp tấp?”
Hứa Thời An liếc nhìn Tư Ngạn: “Anh giỏi thật, thích dạy đời người khác thế?”
Thực sự phục rồi, cậu ta không phải là nhân viên của Tư thị, Tư Ngạn làm bộ làm tịch gì chứ, ra vẻ cái gì?
Ôn Nhiễm biết hai người này sẽ phải cãi nhau, nhưng không ngờ trò chơi mới bắt đầu đã cãi nhau rồi, nhanh hơn cô tưởng.
Ôn Nhiễm khuyên: “Vị trí của chúng ta đã bị lộ rồi, rút trước đi, lát nữa có người đến thì không hay.”
Lời cô vừa dứt, một tiếng súng vang lên, may là viên đạn chỉ bắn trúng mặt đất.
“Chạy!” Tư Ngạn hô một tiếng, mấy người đều chạy theo anh ta về phía trước, đám người phía sau không ngừng đuổi theo.
Anh ta quay đầu nhìn lại, nhóm người kia toàn là cao thủ, bốn người đàn ông, Tư Ngạn chỉ có thể dẫn Ôn Nhiễm và những người khác chui vào rừng cây nhỏ.
Không biết đã trốn bao lâu mới thoát được, Tư Ngạn ngồi thụp xuống đất. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy ấm ức như vậy. Nếu là trước kia, anh ta đã phản công từ lâu, thậm chí còn có thể hạ gục thêm vài người. Thật sự là do đồng đội quá yếu.
Anh ta nhìn Hứa Thời An nói: “Cậu mà không nghe chỉ huy nữa thì đừng cùng nhóm với tôi.”
Để cậu nghe theo Tư Ngạn sao? Không đời nào!
Hứa Thời An hừ lạnh một tiếng, nhấc ba lô lên định đi.
“Không được.” Ôn Nhiễm đứng dậy: “Trong đội chỉ có một bản đồ, em đi lạc đường thì sao.”
Nguyễn Đường vốn định đi theo Hứa Thời An, nghe Ôn Nhiễm nói vậy, lại thêm vừa rồi bị người ta đuổi nên sợ hãi, cô ta lại lùi về.
Hứa Thời An không quan tâm đến những điều này, cậu nói với Ôn Nhiễm: “Chị đã lo cho tôi vậy thì đi theo tôi đi.”
Hứa Thời An lại nhìn Nguyễn Đường, cậu ta thừa người phụ nữ này là loại gió chiều nào theo chiều đó, căn bản không trông cậy vào cô ta, dẫn theo cô ta cũng chỉ thêm vướng víu.
Thấy Ôn Nhiễm không nói gì, cậu ta tức giận nói: “Chỉ nói suông thôi à.”
Hứa Thời An không thèm nhìn bọn họ thêm một cái, trực tiếp rời khỏi đội, mới đi được vài bước điểm bắt đầu giảm.
“Đinh, giá trị hảo cảm của Hứa Thời An -1.”
“Đinh, giá trị hảo cảm của Hứa Thời An -2.”
“Đinh, giá trị hảo cảm của Hứa Thời An -3.”
Ôn Nhiễm bất lực, thằng nhóc này cơ bản là mỗi một bước đều giảm một điểm, bóng lưng cậu còn chưa biến mất hẳn mà điểm cứ giảm không ngừng, cô nào dám không đuổi theo.
Cô dặn dò Tư Ngạn chú ý an toàn rồi vội vàng đuổi theo, Tư Ngạn còn muốn giữ cô lại, nhưng thấy Ôn Nhiễm hấp tấp chạy theo người, anh ta đành nuốt lời.
“Hứa Thời An!”
Ôn Nhiễm vừa chạy vừa gọi ở phía sau, bước chân của người đàn ông phía trước rất gấp gáp.
Mặc dù Hứa Thời An không dừng lại chờ Ôn Nhiễm, nhưng số điểm vừa mất đã tăng trở lại sau khi người phụ nữ đuổi theo.
“Á!” Ôn Nhiễm mắt thấy không đuổi kịp cậu, dứt khoát ngã xuống đất giả vờ bị thương.
Hứa Thời An nghe thấy tiếng động quả nhiên dừng bước, cậu ta quay lại, thấy Ôn Nhiễm ngã trên mặt đất, tay ôm lấy đầu gối.
Đáy lòng cậu ghét bỏ, đúng là vô dụng đi đường còn không biết.
Ôn Nhiễm còn cố tình giả vờ: “Đau quá!”
“Làm sao vậy?” Hứa Thời An đi tới, đưa tay về phía cô: “Có đứng dậy được không?”
Ôn Nhiễm lập tức nắm lấy tay cậu, mượn lực của người đàn ông đứng dậy: “Tất nhiên là có thể đứng dậy rồi, chị chỉ giả vờ thôi!”
Giọng người phụ nữ vui vẻ: “Hehe! Chị biết em chắc chắn sẽ không bỏ mặc chị mà!”
Ôn Nhiễm nói chắc nịch, Hứa Thời An lại quay mặt đi: “Nhàm chán! Trẻ con!”
Đã bao lớn rồi, cũng không phải trẻ con mà còn chơi trò này, cậu nói: “Lần sau chị còn thế này nữa thì vô dụng thôi.”
“Sẽ không đâu!” Ôn Nhiễm nói: “Tất cả mọi người đều có thể mặc kệ chị, nhưng An An sẽ không!”
Hứa Thời An nói: “Chị nói sai rồi, chị xảy ra chuyện thì tôi nhất định là người mặc kệ chị đầu tiên, sau đó thừa kế gia sản nhà họ Ôn.”
Cậu ta nói nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn với Ôn Nhiễm: “Chị đừng trông chờ vào tôi.”
Ôn Nhiễm bĩu môi, nghĩ thầm tên khốn này đúng là mơ mộng viển vông, yên tâm đi, cho dù cô không ở thế giới này được bao lâu nữa thì một xu di sản của nguyên chủ cũng không để cho đám đàn ông đáng ghét này đụng vào.
Hứa Thời An thấy Ôn Nhiễm đi bên cạnh không nói gì, tưởng cô bị những lời vừa rồi của cậu ta dọa sợ.
Cậu ta lại nói: “Chị yên tâm, mặc dù đây là vùng hoang dã nhưng tôi sẽ không làm gì chị đâu.”
“Chị ở bên tôi còn tốt hơn nhiều so với ở nhà họ Tư, tôi thấy chị như vậy, sớm muộn gì cũng bị Tư Ngạn chọc đến tức chết, sống không được bao lâu.”
Ôn Nhiễm chưa từng thấy ai ngang nhiên nguyền rủa người khác chết như thế, cô vỗ mạnh vào cánh tay Hứa Thời An: “Chị thấy so với Tư Ngạn thì em mới là người có thể chọc tức chị nhất!”
“Tôi nào dám chứ!” Hứa Thời An nói: “Tôi có tìm mười người phụ nữ thì chị cũng chẳng có cảm xúc gì, Tư Ngạn chỉ tìm một người thôi, mà chị đã buồn bã đến sắp thành oán phụ rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận