Cô ta không biết Hứa Thời An có thể chấp nhận chuyện của cô ta với Tư Ngạn hay không, nhưng Nguyễn Đường vẫn cảm thấy Hứa Thời An tốt hơn Tư Ngạn.
Sau khi bị nhà họ Tư sa thải, Nguyễn Đường mang những món đồ xa xỉ mà Tư Ngạn tặng cô ta đi bán lấy tiền, nhưng giá bán lại chênh lệch rất nhiều so với lúc mua, thậm chí không bằng một nửa giá niêm yết.
Hứa Thời An đã giúp cô ta trả số tiền còn thiếu, thanh toán hết nợ, còn cho cô ta một công việc, giúp cô ta hóa giải rất nhiều khó khăn.
Nếu không có Hứa Thời An, Nguyễn Đường có vay tiền cũng không chắc trả hết được tiền mua quà, cô ta nhìn Tư Ngạn mắng: “Đàn ông cặn bã chết tiệt!”
Nhưng không ngờ Tư Ngạn lại có tâm lý tốt như vậy, anh ta nói thẳng: “Nếu tôi là tra nam thì cô chính là tiện nữ!”
Tư Ngạn còn nhớ lần đầu tiên anh ta quan hệ với Nguyễn Đường là do ngoài ý muốn, lúc đó anh ta tham gia tiệc rượu say khướt, nôn hết cả ra người.
Nguyễn Đường mới vào công ty, với tư cách thư ký thực tập đã giúp anh ta cởi quần áo bẩn, sau đó hai người không hiểu sao lại làm chuyện đó trong xe.
Cô ta rõ ràng biết sếp của mình đã có vợ nhưng cũng không thấy cô ta từ chối, Tư Ngạn còn nhớ dáng vẻ e thẹn của Nguyễn Đường lúc đó, căn bản là vừa muốn cự tuyệt vừa muốn đón nhận.
Bọn họ đều là người có đạo đức thối nát, chẳng ai cao quý hơn ai!
Nguyễn Đường tức đến nỗi không biết phản bác thế nào, anh ta cư nhiên nói cô ta tiện?
Cô ta tức giận đẩy Tư Ngạn một cái thật mạnh, chính cái đẩy này, người đàn ông hoàn toàn không đề phòng Nguyễn Đường sẽ có hành động như vậy, vị trí họ đứng vốn ở bên sườn đồi, Tư Ngạn trực tiếp lăn từ trên xuống.
“Tư Ngạn!” Nguyễn Đường sợ hãi, cô ta chỉ muốn trút giận chứ không muốn anh ta ngã xuống như vậy.
“Á!” Kể cả Tư Ngạn có phản ứng nhanh chóng bảo vệ đầu thì chân vẫn đập vào đá, cảm giác đau đớn khiến anh ta hét lên.
Nguyễn Đường muốn xuống cứu anh ta, nhưng nhìn độ cao của sườn đồi cùng rất nhiều cành cây, cô ta căn bản không có khả năng đó.
Cô ta gọi tên Tư Ngạn mấy lần, hoảng loạn đến không được, thiết bị liên lạc trên người Nguyễn Đường đều ở trong cặp của anh ta, khi Tư Ngạn ngã xuống thì cặp cũng lăn đi đâu mất, ước chừng thiết bị liên lạc bên trong cũng hỏng rồi.
“Chết tiệt!” Thật sự là không có đường nào thoát, Tư Ngạn tự làm chân mình bị thương, còn phải an ủi Nguyễn Đường, bảo cô ta chạy ra ngoài tìm người, gặp ai cũng được, chỉ cần có thiết bị liên lạc là có thể liên lạc với người tới cứu anh ta.
Nguyễn Đường lập tức làm theo chạy đi tìm người, nhưng thời gian trôi qua, cho đến khi trời tối vẫn không có ai tới.
Tư Ngạn càng ở một mình càng hoảng sợ, chân bị thương khiến anh ta không thể di chuyển mạnh được.
… …
“Chúng ta cứ trốn như vậy sao?” Ôn Nhiễm và Hứa Thời An tìm một nơi an toàn, cứ ở đó cho đến khi trời tối.
“Tư Ngạn không phải rất giỏi sao, để anh ta đi giết đội khác đi.” Hứa Thời An vì cãi nhau với Tư Ngạn nên mất hứng chơi từ lâu, cậu ta thấy cứ ở bên Ôn Nhiễm như vậy là tốt rồi.
“Dù sao anh ta cũng thấy chúng ta gà mờ, chúng ta chỉ cần giữ mạng, không chết để đội khác lấy điểm thì coi như giúp anh ta rồi.”
Ôn Nhiễm nghe xong gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, có Nguyễn Đường ở đó, Tư Ngạn chắc không dễ chịu gì đâu, chủ yếu là cả ngày nay cô không hề liên lạc với Tư Ngạn nhưng giá trị hảo cảm của anh ta lại tăng ầm ầm.
Giờ đã có 83 điểm, hiện tại Tư Ngạn là người có giá trị hảo cảm cao nhất trong ba người đàn ông, đây là tình huống mà ngay cả Ôn Nhiễm cũng không ngờ tới.
Mãi cho đến khi họ xuống núi thành công, Ôn Nhiễm mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Tư Ngạn đã rơi xuống hố suốt cả ngày, cô tiến lại gần Nguyễn Đường đang khóc nức nở rồi hỏi: “Sao cô không nói sớm?”
Nguyễn Đường vừa khóc vừa chỉ vào những người đã bắt mình, nói: “Tôi đã nói rồi nhưng bọn họ không tin, không ai chịu giúp đỡ cả.”
Đội bị cô ta chỉ toàn là đàn ông lực lưỡng, một người trong số đó nói: “Trên người cô không có thiết bị liên lạc nào, chúng tôi còn tưởng là cái bẫy, trước đây chơi game sinh tồn cũng có chiêu này, sao chúng tôi biết được cô có phải là mồi nhử của đội khác hay không.”
Mức độ vô lý này, ngay cả Hứa Thời An nghe xong cũng muốn cười.
Anh Ngô nói: “Được rồi, bây giờ không phải lúc đổ lỗi cho nhau, nhanh chóng tìm người đi, bên ngoài trời đang mưa không thể trì hoãn nữa, mọi người vất vả giúp đỡ một tay.”
Anh ta hỏi Nguyễn Đường: “Cô còn nhớ vị trí đại khái chỗ bị ngã xuống không?”
Nguyễn Đường nhỏ giọng nói: “Ban ngày còn nhớ… Bây giờ thời gian trôi qua lâu quá, tôi quên mất rồi.”
Trời ạ! Mọi người lại bất lực đập trán.
Ôn Nhiễm có hệ thống, đương nhiên có thể xác định vị trí mục tiêu công lược, nhưng cô cũng không phải nguyên chủ, càng không đau lòng vì đàn ông, cứ để Tư Ngạn ở trên núi tắm mưa thêm đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận