Một nhóm người mặc áo mưa đi khắp núi tìm người, Tư Ngạn đã gần như tuyệt vọng, trong lòng anh ta thậm chí còn lóe lên rất nhiều suy nghĩ tiêu cực, Nguyễn Đường có phải cố tình muốn hại anh ta không? Tại sao lâu như vậy rồi mà không có ai đến?
Mưa xối làm ướt sũng người anh ta, những vết thương ở chân bị đá đập trúng cũng dính nước mưa, trạng thái cả người Tư Ngạn rất tệ, anh ta đã không ăn gì cả ngày, vừa lạnh vừa đói.
Một mình ở nơi hoang dã, lại là ban đêm, ngay cả đàn ông cũng sẽ sợ, Tư Ngạn có cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ, liệu còn ai phát hiện ra anh ta không?
Đúng lúc anh ta đang nghĩ đến việc liệu mình có chết trên núi hay không thì một tia đèn pin lóe lên, giọng nói quen thuộc của người phụ nữ giống như tiếng trời.
“A Ngạn!” Là Ôn Nhiễm tìm tới.
“Anh ở đây!” Giọng nói của Tư Ngạn rất yếu ớt.
“Anh thế nào rồi? Cuối cùng cũng tìm được anh.” Ôn Nhiễm bỏ mặc Hứa Thời An chạy đến, dù sao thì cơ hội ghi điểm tốt như vậy không nhiều.
“Chân anh bị thương rồi, không cử động được.” Tư Ngạn thấy Ôn Nhiễm dùng dây thừng buộc vào một cái cây gần đó muốn tụt xuống, anh ta vội nói: “Phía dưới dốc lắm, em mau thông báo cho những người khác đến cứu anh!”
Ôn Nhiễm nói: “Những người khác đều đang tản ra tìm anh, không đến nhanh được đâu.”
Vì trời mưa nên sườn núi rất trơn, Tư Ngạn thấy Ôn Nhiễm nắm dây thừng đạp hụt đến hai lần, suýt nữa ngã xuống, anh ta nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Cũng may Ôn Nhiễm đã bò đến chỗ anh ta, nhưng cũng không dám cử động mạnh, vì phía dưới còn một sườn núi lớn, nếu thực sự rơi xuống ngay cả xác cũng khó tìm.
Ôn Nhiễm vội vàng tiến lại nhìn vết thương của Tư Ngạn, đồng thời thu hoạch giá trị hảo cảm.
Người đàn ông ôm chầm lấy cô: “Sao em dám một mình đến đây vậy!”
Tư Ngạn sắp bị hù chết rồi, anh ta thấy Ôn Nhiễm không màng tất cả chạy đến cứu mình, vừa vui vừa sợ.
Anh ta thật sự sợ sau khi mất đi Ôn Nhiễm, còn ai có thể ngốc như vậy, luôn yêu anh ta vô điều kiện!
“Đinh, giá trị hảo cảm của Tư Ngạn +5.”
“Anh bị thương rồi, không thể nhìn thấy anh ngay được, em không yên tâm.” Ôn Nhiễm nhẹ nhàng vỗ về lưng Tư Ngạn, trấn an anh ta: “Những người khác sẽ đến ngay thôi.”
Đừng nhìn Tư Ngạn cao to như vậy, lại còn là tổng giám đốc nhưng từ nhỏ anh ta sống an nhàn sung sướng, chuyện lớn gì đều có mẹ Tư lo liệu, bản thân anh ta lại chẳng trải qua sóng gió gì, chuyện hôm nay đã tạo cho anh ta bóng ma không nhỏ.
Mãi cho đến khi được cứu lên, anh ta vẫn nắm chặt tay Ôn Nhiễm không buông, đến bệnh viện cũng nhất quyết bắt cô phải ở bên cạnh.
Hứa Thời An biết Ôn Nhiễm bất chấp sự an toàn của bản thân mà trèo xuống để ở bên Tư Ngạn, sắc mặt cậu cực kỳ khó coi, hận không thể bẻ gãy chân Tư Ngạn.
Nhưng sau khi biết là Nguyễn Đường đẩy Tư Ngạn, trong lòng lại thấy rất may mắn, cũng may người ban ngày đi cùng mình là Ôn Nhiễm.
Hứa Thời An liếc nhìn Nguyễn Đường đang ngồi bên giường bệnh của Tư Ngạn, cô ta đang nhìn Tư Ngạn với vẻ mặt lo lắng.
Thật sự là nhìn không ra, Nguyễn Đường còn có bản lĩnh này.
Hứa Thời An nghĩ, nếu lấy tính cách của Ôn Nhiễm, cho dù cậu có nói khó nghe đến đâu thì cô cũng không thể làm ra chuyện độc ác như vậy.
Trước kia khi cậu tức giận với Ôn Nhiễm, Ôn Nhiễm thường làm gì? Hình như là lén khóc?
Hứa Thời An còn nhớ rõ một đêm trước khi Ôn Nhiễm lập gia đình bọn họ cũng cãi nhau, lúc ấy cô khóc đặc biệt dữ dội, nhưng cũng không nói với mình một câu nặng lời.
Thấy Ôn Nhiễm trông chừng Tư Ngạn với vẻ mặt uể oải, cậu nói: “Được rồi, bận rộn cả một đêm, người sắt cũng là người thôi, nghỉ ngơi trước đã.”
Ôn Nhiễm còn muốn từ chối nhưng Hứa Thời An lại nói: “Ai gây họa thì người đó chịu trách nhiệm.”
Đây là đang ám chỉ Nguyễn Đường, một đám người bận rộn suốt đêm, lát nữa trời sắp sáng rồi, có cho người ta ngủ không?
“Vậy tôi ở lại chăm sóc A Ngạn nhé.” Nguyễn Đường chủ động nói.
Tư Ngạn nghe xong mặt cứng ngắc, anh ta không dám, nhưng thấy dáng vẻ mệt nhọc của Ôn Nhiễm, anh ta cũng không tiện để cô vất vả như vậy, nói: “Để anh tự ở lại bệnh viện là được.”
Chuyện này không thể nói cho nhà họ Tư biết, tuy không liên quan đến Ôn Nhiễm nhưng Tư Ngạn rất hiểu mẹ mình, dù bà không nói gì nhưng trong lòng cũng sẽ oán trách Ôn Nhiễm là người dẫn anh ta đi.
Hứa Thời An tìm một khách sạn gần bệnh viện cho Ôn Nhiễm ở tạm.
Cũng may nhà họ Tư đều biết bọn họ đi chơi, Tư Ngạn cũng không bị thương nặng, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện, chỉ cần không làm động tác mạnh là được, họ không nói thì nhà họ Tư sẽ không biết chuyện này.
…...
Nguyễn Đường cũng không biết có phải không còn mặt mũi gặp Tư Ngạn hay không, ngày hôm sau liền đi, sau đó cũng không liên lạc với Tư Ngạn nữa.
Những ngày sau đó đều là Ôn Nhiễm ở bệnh viện với Tư Ngạn, tình cảm của hai người nhanh chóng thăng hoa, ánh mắt người đàn ông mỗi khi nhìn cô đều tràn đầy tình yêu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận