“Không nỡ?” Tư Hoài Dụ cười lạnh, trong lòng có hơi nén giận.
“Em đúng là có bản lĩnh, chỉ trong thời gian ngắn mà đã khiến Tư Ngạn thay đổi thái độ.” Người đàn ông lạnh giọng hỏi: “Em và cậu ta đi chơi mấy ngày này rốt cuộc đã làm cái gì?”
Những ngày này trên bàn ăn, ánh mắt Tư Ngạn nhìn Ôn Nhiễm sắp kéo thành tơ rồi, khỏi nói có bao nhiêu ghê tởm, anh nhìn đến nỗi cả cơm cũng không nuốt nổi.
Tư Hoài Dụ đã sớm muốn tìm Ôn Nhiễm nói chuyện, nhưng người phụ nữ này lại thích làm đà điểu, cứ trốn tránh anh, hôm nay cuối cùng cũng bị anh bắt được.
Anh hỏi với giọng điệu nguy hiểm: “Sau đó Tư Ngạn có chạm vào em không?”
Ôn Nhiễm: “Không có.” Tư Ngạn cũng muốn lắm nhưng cô lại là đứa kén ăn.
Cô thực sự không hứng thú với Tư Ngạn, ngủ với cặn bã còn hơn ngủ với anh ta.
Tra Tra nghe được suy nghĩ trong lòng Ôn Nhiễm liền sợ hãi nhảy ra: “Nhiễm Nhiễm! Không thể ngủ với hệ thống, đừng có làm bậy!”
Đừng nhìn nó mấy trăm tuổi rồi, nhưng về mặt sinh lý nó vẫn là bảo bảo nha!
Ôn Nhiễm trêu chọc: “Xin lỗi! Dù tôi khẩu vị nặng nhưng không biến thái, không hứng thú với hệ thống, cặn bã mà tôi nói là cặn bã của nhân loại đó!”
Tra Tra nhận ra mình bị trêu chọc liền hừ hừ nói: “Nhiễm Nhiễm, cô hư quá!” Thật không ngờ lại đem nó ra so sánh với cặn bã, nó rất có đạo đức đấy.
Cũng giống như bây giờ, Tư Hoài Dụ phát hiện nữ nhân đang đứng trước mặt mình lại mất tập trung, anh quyết định phải trừng phạt cô thật tốt.
Người đàn ông bế cô lên trực tiếp ném lên giường, chiếc giường lớn rộng hai mét rất mềm, khi Ôn Nhiễm rơi xuống còn bật lại một cái, nhưng rất nhanh Tư Hoài Dụ đã đè lên người cô.
Anh vùi đầu vào hõm cổ người phụ nữ mút mát, Ôn Nhiễm nhẹ nhàng kháng cự quay mặt sang chỗ khác, khẽ nói: “Em chưa tắm.”
“Tôi không chê.” Tư Hoài Dụ không quan tâm cô có tìm cớ hay không, trên người cô thơm lắm, từng tấc da thịt đều là mùi vị anh thích.
Nụ hôn của người đàn ông dần dần hạ xuống, nương theo tiếng thở gấp gáp của nữ nhân... Tra Tra rất có đạo đức mà chọn che đậy cho hệ thống, nó là hệ thống tốt, có ý chí sắt đá, tuyệt đối không làm chuyện xấu!
...
Khi Ôn Nhiễm trở về phòng mình đã là hai tiếng sau.
Tư Ngạn thấy cô lập tức hỏi: “Em đi đâu vậy? Anh ra sau vườn tìm em mà không thấy em đâu.”
Sau bữa tối, Ôn Nhiễm nói muốn đi dạo cho tiêu cơm, không cho Tư Ngạn đi theo, nhưng cô lại không thấy đâu.
Ôn Nhiễm cũng không ngờ Tư Hoài Dụ lại biết giày vò đến thế, khoảng thời gian biến mất lâu như vậy cô cũng không biết phải giải thích thế nào, dứt khoát chọn cách im lặng.
“Ôn Nhiễm?” Thấy người phụ nữ không để ý đến mình, Tư Ngạn có chút bối rối.
Ôn Nhiễm không để ý đến anh ta, trực tiếp cầm đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa, để anh ta ở trong phòng suy nghĩ lung tung.
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta không để ý đến Tư Ngạn, đợi lát nữa anh ta có rớt điểm không nhỉ?” Tra Tra nghĩ đến phong cách trước đây của Tư Ngạn, không khéo lại nói lời lạnh lùng với Nhiễm Nhiễm.
Nhưng Ôn Nhiễm lại quả quyết nói: “Không đâu!”
Nếu đổi lại là trước đây, Tư Ngạn sẽ giống như Tra Tra lo lắng, nhưng bây giờ giá trị hảo cảm của anh ta đã rất cao, một khi con người có tình cảm, thái độ cũng sẽ thay đổi theo.
Đúng như Ôn Nhiễm nghĩ, khi cô từ phòng tắm đi ra, Tư Ngạn vẫn ngồi trên giường đợi cô, nhưng không hỏi cô đi đâu nữa.
Ngược lại còn ôn hòa hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em có muốn anh sấy tóc cho em không?”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Em tự làm là được.”
Cô vẫn đứng ở bồn rửa mặt tự sấy tóc cho mình. Khoảng vài phút sau, Tư Ngạn lại chạy tới.
“Vợ à, hôm nay em đẹp quá.”
“Thật không?” Ôn Nhiễm không để ý đến anh ta, tự mình chăm sóc da.
Người đàn ông cứ đứng bên cạnh cô nhìn, mỗi khi cô lấy sản phẩm chăm sóc da, Tư Ngạn lại hỏi thêm một câu, đây là gì, có tác dụng gì, Ôn Nhiễm cũng sẽ trả lời.
Mãi cho đến khi Ôn Nhiễm làm xong hết Tư Ngạn vẫn chưa rời đi, thấy cô bắt đầu đi về phía giường, anh ta vội vàng chạy đến ôm Ôn Nhiễm.
“Anh làm gì vậy?” Ôn Nhiễm bị anh ta đặt lên đùi.
Người đàn ông ôm Ôn Nhiễm, mặt áp vào vai cô cọ cọ: “Hôm nay không được ôm em, nhớ em.”
Ôn Nhiễm nhếch khóe miệng cười nói: “Chúng ta chẳng phải ngày nào cũng ở bên nhau sao?”
“Nhưng chúng ta đã lâu không...” Tư Ngạn khao khát nhìn cô, mặc dù mỗi ngày đều ngủ chung nhưng họ chẳng làm gì cả.
Ôn Nhiễm hiểu ý của Tư Ngạn nhưng không trả lời, cô đứng dậy khỏi người anh ta rồi nằm xuống giường nói: “Mau ngủ đi, muộn rồi.”
Tư Ngạn bị cô ném sang một bên cũng không tức giận, người đàn ông theo sau chui vào ổ chăn.
Anh ta còn cố gắng dán sát vào Ôn Nhiễm, tay cũng đặt lên eo cô, muốn gần cô hơn một chút.
Nhưng Ôn Nhiễm lại đột nhiên ngồi dậy, mang chăn ngủ mấy ngày hôm trước lên giường, nhìn động tác này của cô, Tư Ngạn nói: “Bà xã, không phải hôm qua chúng ta mới nói là không ngủ riêng sao?” Sao hôm nay lại thay đổi rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận