Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
  4. Chương 133: Em đã yêu anh như thế (11)

Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

  • 510 lượt xem
  • 1333 chữ
  • 2020-12-23 14:50:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhờ Nhật Hoàng có quen biết trong bệnh viện nên Ngọc Diệp dễ dàng chuyển phòng sang nằm cùng Thiên Nghi. Trong căn phòng vip hai người, có vẻ náo nhiệt hẳn lên, chỉ có vậy mới quên được nỗi đau mà họ đang chịu.

Tên Trình Viễn vẫn còn hôn mê do đầu bị trấn thương mạnh, nhưng người gây ra lại không phải chịu bất kì trách nhiệm nào, nhưng còn hắn ta, dù gia đình có mời luật sư giỏi đến đâu thì cũng phải ngồi ăn cơm tù, mà dù sau này có ra tù, có chết hắn vẫn không dám tìm đến Ngọc Diệp lần hai.

Thứ nhất, ba mẹ hắn vì việc hắn làm đã chịu ảnh hưởng không nhỏ, mọi hoạt động của công ty không biết vì sao bị ngừng lại tất cả, đã có một thế lực nào đó ở phía sau gây nên.

Thứ hai, chỉ cần hắn tỉnh lại sẽ gánh ngay thủ đoạn trả thù dài lâu của đàn chị Hồng Ngân, ngoài ra còn đối đầu luôn với cả người từng làm mưa làm gió trong giới ăn chơi như Gia Minh.

Thế ra, lần này không ăn được thịt thỏ mà còn bị cọp nhai nuốt không bỏ xương...Trình Viễn mãi mãi cũng không bao giờ dám gặp mặt Ngọc Diệp thêm lần nào nữa, có đi đường cũng sẽ tránh xa cô ấy ra cả trăm mét thì tốt nhất.

Bà Lưu đã sang nước ngoài nên đám bạn không dám thông báo sợ bà lại lo, nếu để bà biết, bà sẽ ngất xỉu nữa vì bệnh cao huyết áp.

Ngọc Diệp dù sao cũng có những người bạn ở bên, cô cũng không hề muốn mẹ mình lo nên đành im lặng. Dù sao mọi chuyện đã qua.

Tối đến, Ngọc Diệp nghiêng người quay mặt vào tường để không ai thấy được nước mắt cô rơi nhiều như thế nào. Cô luôn suy nghĩ xem vì lí do gì mà mình được an toàn trong khi đã đến bên bờ vực thẳm. Ngọc Diệp sững sờ hoàn toàn khi biết người đã đưa tay cứu vớt cô lại là anh – là Đại Phong của cô. Hơi ấm mà cô cảm nhận được giây phút đó đích thực là của anh. Anh không những không bỏ mặc cô mà ngược lại còn yêu thương, lo lắng cho cô. Nhưng biết làm sao đây khi anh đi rồi, anh hận cô không yêu anh mà luôn mang đến cho anh toàn đau khổ, anh bỏ đi không chịu đoái hoài đến cô nữa...

Thiên Nghi bảo lúc Đại Phong đưa cô vào viện, anh ngồi rất lâu ở sofa nhìn cô, anh không nói bất cứ từ nào cho đến khi Thiên Nghi từ tầng trên nghe tin mà đến, lúc ấy Đại Phong mới đi, lúc anh bước đi, mắt anh đã đỏ hoe, có lẻ anh còn tiếc nuối đứa con gái vô lương tâm như cô đây.

Ngọc Diệp không hề biết rằng những gì cô làm trong suốt thời gian anh ở bên lại khiến Đại Phong thất vọng nhiều như vậy, anh đối xử tốt với cô, cô coi như điều hiển nhiên, anh tha thứ và chủ động gọi điện xin lồi mỗi lần gây nhau, cô cũng coi đó là chuyện vô cùng bình thường. Sự cao ngạo kia cướp đi niềm tin, cướp mất luôn cả tình yêu cuối cùng Đại Phong dành cho cô rồi...Cô khóc, dùng răng cắn lấy khớp ngón tay của mình để đừng nấc thành tiếng mà ảnh hưởng đến Thiên Nghi, nhưng sao mà càng làm thế, cô lại càng đau khổ tiếc nuối như thế này...Sao anh không cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu có thể, Ngọc Diệp nguyện dùng tất cả những gì cô có khả năng để bù đắp lỗi lầm của mình...Nhưng kết thúc thật rồi...anh đi đến một nơi mà không có sự xuất hiện của người hết lần này đến lần khác xem việc tổn thương anh là một trò chơi...

Anh nói với Thiên Nghi cô chưa hề yêu anh, sao anh biết rõ như vậy? Anh chắc chắn đến thế sao...

Ngọc Diệp cần chặt cuộn len đan rồi ôm nó vào lòng, cô chỉ học lén mà mắc được vài đường vô cùng đơn giản thôi, cuộn len màu xám tro rất hợp với anh, anh luôn chọn nhữn gam màu tối làm chủ đạo, cô đã tập đan rồi, nếu đan xong, cô sẽ cho anh một bất ngờ...Sao anh không chịu cho cô cơ hội cuối, chờ để cô hoàn thành khăn choàng này.

Nhưng Ngọc Diệp không có bất kì tư cách nào trách Đại Phong, anh đã quá bao dung cho cô suốt mấy năm qua, chính cô không biết trân trọng gì thì tự trách bản thân mà nằm đó khóc và khóc...Khóc để chứng tỏ cô đang đau, đau không chỉ cho riêng mình mà cho cả anh, cho cả tình yêu mà cô không hề quý trọng kia...

"Diệp..." Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gầy của cô ấy.

Ngọc Diệp quay mặt lại thấy Thiên Nghi ngồi cạnh giường mình, mặt hiền hòa nhưng chứa đựng nhiều nỗi buồn không tên. Cô ngồi dậy, để cuộn len cạnh giường mình rồi quẹt qua quẹt lại trên mặt gạt phanh nước mắt.

"Không có gì đâu...chỉ là...ân hận. Có phải muộn quá không Nghi?"

"Không..." Cô lắc nhẹ đầu, mỉm cười: "Đại Phong vì quá yêu Diệp nên mới tránh mặt một thời gian, anh ấy cần thời gian cho mình nên Diệp nghĩ Diệp có thể cho anh ấy không?"

"Cho...Diệp sẽ cho Đại Phong thời gian, bất kể thời gian bao lâu Diệp cũng cho, miễn là anh ấy quay về cho Diệp thêm cơ hội nữa là được, Diệp còn lời chưa nói..."

Ánh mắt này của Ngọc Diệp, Thiên Nghi trong gần chín năm qua chưa từng thấy, từ lúc quen biết Ngọc Diệp vào năm lớp sáu. Với Thiên Nghi, Ngọc Diệp lúc nào cũng ham chơi và lại có thêm tính trăng hoa, không gì có thể giữ chân cô ấy. Còn lúc này, Ngọc Diệp cầm chặt tay Thiên Nghi mà gật đầu sau câu hỏi đó, Thiên Nghi tin rằng lần này nếu Đại Phong dám cược thì anh ấy sẽ thắng, chỉ tiếc Đại Phong không chờ nổi mà bỏ đi mất rồi...

"Vậy...Diệp dám chờ Đại Phong?"

Cô ấy gật đầu một cái rõ mạnh: "Chờ...Diệp chờ...Diệp tin Đại Phong sẽ quay về, nếu anh ấy muốn trốn thì dù Diệp lật tung cả quả đất cũng sẽ không tìm thấy, cô Mai lại ghét Diệp như vậy, hỏi như không thôi. Nên Diệp sẽ chờ...chờ đến khi Đại Phong có đủ thời gian để Diệp còn cơ hội nói những lời trong lòng với anh ấy..."

"Ừm...Nghi tin rằng nếu Đại Phong biết Diệp thế này thì anh ấy hạnh phúc biết nhường nào...Người Diệp chờ còn cho Diệp hy vọng...nhưng còn Nghi..." Trong ánh sáng của đèn, gương mặt Thiên Nghi càng trở nên lạnh lẽo hơn, cô cúi đầu không dám nói nữa.

"Đừng bao giờ làm việc gì để mình phải ân hận..."

Thiên Nghi hiểu Ngọc Diệp đang khuyên cô như thế để cô có đủ dũng khí mà tiếp tục đuổi theo Hoàng Khang, dù anh có chạy xa hơn thì cô vẫn đuổi theo, miễn anh còn yêu cô, cô sẽ không cho phép mình bỏ cuộc.

Hôm nay sức khỏe của Thiên Nghi và Ngọc Diệp đã hồi phục hẳn, hai cô nàng chuẩn bị đồ vào túi rồi định xuất viện trước dự kiến của bác sĩ, khi Thiên Nghi từ trong nhà vệ sinh ra thì đúng lúc Gia Minh chạy ùa vào nói với giọng gấp gáp.

"Thiên Nghi...Hoàng Khang nó lại biến mất rồi."

Cái khăn bông trên tay cô rơi xuống, ngay lập tức Thiên Nghi chạy đến cầm lấy tay Gia Minh hỏi dồn dập: "Anh ấy đi đâu? Có xảy ra chuyện gì không? Sao lại mất tích được?"

"Anh không biết...Đang định cùng em đến tìm chú Kiệt để hỏi cho rõ."

"Đi! Chúng ta đi liền đi!"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top