Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
  4. Chương 145: Em sẽ là hoa bồ công anh để bay theo gió tìm anh về (10)

Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

  • 504 lượt xem
  • 1819 chữ
  • 2020-12-23 14:57:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi bố và chú Hoàng Khang rời khỏi, Thiên Nghi mở cửa đi vào trong, Hoàng Khang đang đứng tựa người vào tường rồi nhìn ra bên ngoài. Mái tóc anh bay theo làn gió, cánh cửa mở toang để anh có thể hưởng thụ bầu trời...Hoàng Khang nhìn xa xăm, anh nhìn mây, cảm nhận gió,...để quên đi mọi lo nghĩ không đáng có.

Thì ra Hoàng Khang biết bệnh tình của mình, nhưng anh luôn tìm cách giữ Thiên Nghi bên mình, anh cố bên cô nhiều hơn để quên đi sự sợ hãi khi biết rằng mình đang cận kề cái chết. Anh từng hứa là sẽ ở bên cô đến hơi hở cuối cùng, cho Thiên Nghi thật sự hạnh phúc dù trong khoảng thời gian ngắn, và rồi lúc anh ra đi, cô cũng sẽ chỉ nhớ về anh.

Cái suy nghĩ ích kỉ đó chấm dứt khi ông Hoàng biết chuyện. Hôm đó sau ngày Thiên Nghi đi hai ngày, ông Hoàng gọi anh về biệt thự của ông, buổi nói chuyện đó khiến Hoàng Khang thay đổi ý định và cam tâm rời xa Thiên Nghi. Thà để cô hận anh trong thời gian ngắn còn hơn để cô yêu mãi anh đến hết đời.

Thiên Nghi nghĩ về khoảng thời gian anh đòi chia tay, cô nghĩ mình là người đau đớn nhất, nhưng giờ suy cho cùng, người đau nhất không phải là cô.

Chỉ có người im lặng mới đau hơn người lên tiếng gấp ngàn lần...

Cô bước đến ôm lấy Hoàng Khang từ phía sau, dựa đầu vào lưng anh.

"Anh lại suy nghĩ xem lừa em về nước hả?"

"Em nghĩ anh còn ý định đó sao? Bây giờ anh không muốn vậy nữa, không cho em đi, em đừng hối hận vì đã muộn rồi, Hoàng Khang anh rất ích kỉ."

"Tốt nhất thì ích kỉ cả đời...như thế em mới không bị anh ruồng bỏ."

Vậy nếu anh ích kỉ cả đời thì liệu có giữ em ở bên mãi?

Hoàng Khang xoay người lại, ôm Thiên Nghi trọn vào lòng. Cùng ngắm bầu trời nước Mĩ...lần cuối cùng ôm em ngắm nhìn nước Mĩ xa hoa này.

Sau khi về nước, Thiên Nghi đón taxi về nhà mình. Hoàng Khang định đưa cô về nhưng Thiên Nghi từ chối ngay, do đi đường xa nên anh cần nghỉ ngơi nhiều. Bạn Hoàng Khang đành ngoan ngoãn ở nhà chờ người.

Bước vào cổng đã thấy Boo chạy ra cửa nguẫy nguẫy đuôi. Thiên Nghi bỏ vali xuống rồi ôm Boo vào lòng, dạo này Boo ăn thịt từ Mĩ, uống sữa tươi sản xuất từ Mĩ, coi ra nó tăng lên mấy kí nữa rồi.

"Boo...đừng có liếm nữa, dơ lắm...Boo mới ăn phải không? Buông Hai ra cái đã...Boo!"

"Boo Boo..."

Boo nghe tiếng Nun nó liền chạy vào trong, Nun bỏ thức ăn xuống chén cho Boo rồi đi ra kéo vali vào nhà cho Thiên Nghi.

"Hai..."

"Ừm."

Nun nhìn vào phòng có ý ra hiệu cho Thiên Nghi rằng tình hình không ổn lắm. Thiên Nghi gật đầu rồi đi vào trong, cô Lan đang ngồi trên giường vẻ mặt trầm ngâm.

"Cô...cô mới về sao?"

Thiên Nghi ngồi xuống cạnh giường rồi choàng lấy tay cô Lan, cô hừ một cái rồi quay lại, ngắm nghía khuôn mặt gầy gò của Thiên Nghi, lắc đầu: "Mới có không gặp ba tháng mà con thành ra như vậy sao hả?"

"Ờ...Con..giảm cân mà."

Cô Lan thở dài não nề rồi vỗ nhẹ lên vai Thiên Nghi: "Hoàng Khang sao rồi? Khỏe hơn chưa?"

"Anh ấy cũng vậy thôi...Nhưng cô à...con..."

Làm sao nói cho cô Lan rằng Thiên Nghi muốn dọn đến sống cùng Hoàng Khang, biết chắc là cô sẽ từ chối, Thiên Nghi càng khó nói ra, cô cứ ấp a ấp úng mãi. Đến khi cô Lan hắng giọng.

"Con suy nghĩ kĩ chưa?"

"Dạ. Con sẽ sống cùng Hoàng Khang, dù thời gian...thời gian ngắn thế nào đi nữa, con cũng sẽ bên cạnh anh ấy...Cô ơi, lúc dượng bị tai nạn, cô đã không ngại khó nhọc mà chăm lo cho dượng, cô yêu dượng nên xin cô hãy hiểu cho con. Con bất hiếu không trả được công nuôi dưỡng của cô...xin lỗi cô."

Cô cháu nhỏ đã khịt mũi sắp khóc, cô Lan liền ôm lấy Thiên Nghi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc đã được bím gọn ra sau: "Ngoan...chỉ cần con vui là được, nếu con đã quyết định thì cô không cản, hãy ở bên Hoàng Khang trong thời gian này...."

Thiên Nghi gật gật đầu, vòng tay ôm chặt cô của mình.

Người cô ấy chỉ biết thở dài, cô lo cho Thiên Nghi, họ sống chung như thế, nếu không may cuộc phẩu thuật đó không thành công, Thiên Nghi sẽ ra sao đây? Nhiều khi ý nghĩ ngăn cản Thiên Nghi lại xuất hiện, cô Lan đang định mở lời nào đó khuyên ngăn thì lại không nỡ.

Mỗi lúc nhớ đến từng lời từng chữ Hoàng Khang nói với mình vào hai tháng trước. Thời gian mà mọi người tưởng rằng kẻ bạc tình như Hoàng Khang đã cao chạy xa bay tìm hạnh phúc mới.

Trong một quán cà phê, cô Lan theo như lời hẹn đến, thấy Hoàng Khang đã chờ sẵn, cô vào ngay vấn đề.

"Cậu hứa với tôi ra sao mà dám bỏ rơi Thiên Nghi? Giờ còn mặt mũi đến tìm tôi hả?"

"Cô...con yêu Thiên Nghi."

Cô Lan cười khẩy rồi chậm rãi nói từng từ như con dao cắt từng lát thịt trên người Hoàng Khang.

"Lúc nào cũng nói yêu nó, cậu không cho Thiên Nghi đi Mĩ với tôi, lúc ấy cậu hứa gì, cậu đã hứa gì hả? Còn bây giờ mỗi khi điện thoại về, tôi chỉ nghe thấy giọng nói của cháu gái mình mà nghẹn đắng lòng, nó bảo là không sao. Chia tay thì thôi, nó nói nó sẽ tìm người hợp với nó hơn, còn nữa, Thiên Nghi còn bảo tôi đừng trách cậu. Nhưng có bao giờ cậu nghĩ rằng tình đầu của đứa trẻ ngốc đó thành ra như thế thì liệu nó có thể yêu được người thứ hai?"

Hoàng Khang đặt hai tay mình lên bàn, cúi mặt không dám trả lời những lời trách mắng mà anh đáng phải chịu.

"Cậu nói đi. Tình yêu của cậu chỉ có thế thôi sao? Để Thiên Nghi yêu cậu một lòng một dạ rồi chà đạp, vứt bỏ nó như món đồ chơi. Cậu có trái tim không? Cậu không thấy hối hận à?"

"Cô, con yêu Thiên Nghi là chuyện không bao giờ thay đổi. Con...con không bao giờ muốn xa cô ấy."

Cơn tức của cô Lan càng bốc lên đến tận đỉnh đầu, mặt cô đỏ bừng rồi nhìn Hoàng Khang đầy căm thù: "Còn dám nói yêu nó sao? Cậu! Cậu! Thiên Nghi tại sao nó lại ngốc như thế chứ?"

"Con không ở bên Thiên Nghi được nữa."

"Vì sao?"

"Con sắp chết rồi."

Như sét đánh ngang tai, cô Lan hỏi lại lần nữa: "Cậu nói gì?"

"Con bị bệnh tim bẩm sinh, con không thể bên Thiên Nghi được, nếu đợi đến lúc con chết đi, Thiên Nghi sẽ rất đau lòng, thà để cô ấy hận con thì con sẽ an tâm hơn nhiều."

Giọng cô Lan run rẩy, đúng thật nhìn sắc mặt Hoàng Khang không lấy gì làm tốt, mà anh cũng không có lí do để nói dối cô Lan nữa.

"Hoàng Khang...Tại sao vậy...Chia tay với Thiên Nghi vì lí do này ư?"

"Con không phải đến tìm cô để biện hộ cho mình, chỉ là, con đã từng bảo đảm với cô sẽ yêu thương Thiên Nghi, giờ con không làm được, con xin lỗi cô...Thật lòng xin cô tha thứ."

Ngay thời khắc đó, cô Lan tin tưởng tuyệt đối vào sự lựa chọn của Thiên Nghi, cô bé đã không chọn nhầm người. Hoàng Khang bay từ NewYork đến bang B chỉ để nói lời xin lỗi, anh còn xin cô Lan đừng bao giờ nói với Thiên Nghi chuyện này. Bởi thế lúc những cuộc điện thoại sau đó, cô không còn mắng Hoàng Khang cho Thiên Nghi nghe nữa, cô chỉ im lặng mà an ủi Thiên Nghi, kêu cô cháu gái bỏ qua chuyện đó mà chuyên tâm học hành.

*****

Thiên Nghi vào phòng thu dọn đồ đạc, cô sắp từng khung ảnh đã bị ném vào kho lại, lau chùi kĩ lưỡng từng cái rồi đưa vào trong vali.

"Hai. Lần này mẹ với em ở lại ba tháng."

"Nun xin nghỉ học bên đó lâu như vậy được hả?"

"Việc học ở nước Mĩ theo khóa, em đổi khóa rồi. Anh Khang á...vài hôm nữa em đến thăm anh chị được không?"

Thiên Nghi kéo Nun ngồi xuống cạnh mình, nắm lấy tay Nun rồi mỉm cười: "Hoàng Khang rất nhớ em, anh ấy còn đang làm cho em một con chuột con bằng đá quý nữa đó."

"Anh Khang biết khắc đá quý sao?"

"Ừm...chị cũng vừa biết, Hoàng Khang làm gần xong rồi, vài hôm nữa em ghé qua đó, có lẻ sẽ xong thôi."

Nun năm nay lên lớp mười nên dáng người vô cùng xinh xắn, gương mặt càng thanh tú với những đường nét như các mỹ nhân cổ đại trong bộ ảnh sưu tập của con bé. Thời gian nhanh thật, mới ngày nào chị em còn cãi nhau in ỏi, giờ ai nấy cũng có suy nghĩ, lý tưởng riêng.

Nun thấy Thiên Nghi thở dài nên xà vào lòng chị mình, giọng nũng nịu như trước kia.

"Hai...em chúc hai người hạnh phúc, sau này đợi anh Khang khỏe rồi, Hai nhớ sinh cho em một đứa cháu nha? Cháu gái đi, tiểu Nghi Nghi, em sẽ dạy cho nó múa ba lê."

Liệu cuộc sống đó có đến với Thiên Nghi?

Dọn dẹp xong mọi thứ, Tuấn Nguyên cùng Hồng Ngân đến nhà đón Thiên Nghi. Trước khi đi, cô Lan mắt đã đỏ hoe như tiễn con gái về nhà chồng, Thiên Nghi mít ướt làm sao mà không khóc được, chỉ có điều, có một người vẫn đang chờ cô.

Việc Hoàng Khang và Thiên Nghi quay về bên nhau làm mọi người vừa vui mừng, vừa lo âu. Tiểu Quỳnh vừa nghe Hoàng Khang quay về, cô còn ôm mối hận chưa trả thay bạn thì nghe Gia Minh tường thuật về nguyên nhân, đầu đuôi sự việc.

Thế là mấy cú đấm định sẵn không còn dịp trổ tài, ngược lại tâm trạng ai nấy đều thấp thỏm không yên.

Tuấn Nguyên và Hồng Ngân sau khi đưa Thiên Nghi đến trước cổng thì đã vội đi về, không dám làm phiền không gian riêng hiếm hoi của họ. Thiên Nghi một tay kéo vali, một tay cầm túi xách, vai mang balô. Vào đến cửa đã làm Hoàng Khang giật mình nhém rơi luôn cả điện thoại.

"Em...em...mang gì mà nhiều thế?" Miệng nói vậy nhưng tay đã lấy hết những thứ đó ra khỏi người của Thiên Nghi. Hoàng Khang nhìn đống đồ được đặt gọn ràng, anh chỉ vào nó: "Thiên Nghi. Này là sao?"

"Sao là sao?" Cô tự rót cho mình ly nước ép trái cây rồi bình thản nói: "Cô giận em quá đuổi em đi luôn rồi."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top