Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
  4. Chương 48: Khi tình yêu lên tiếng (4)

Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

  • 373 lượt xem
  • 1846 chữ
  • 2020-12-23 09:47:34

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đại Phong bận bịu công việc đến đầu óc quay cuồng, tất cả công việc của công ty Dương Nam hầu như cô Mai đã giao quyền quản lí cho anh. Chủ nhật…anh đưa Ngọc Diệp lên du thuyền để giải tỏa áp lực sau mấy tuần kí kết hợp đồng…

Chiếc du thuyền sang trọng ấy trôi nhẹ trên mặt sông, ngọn đèn lung linh chiếu rọi xuống làm sáng lên cả một vùng nước nơi ấy…trên mui thuyền, một bàn tiệc được chuẩn bị chu đáo…những dĩa thức ăn được bày biện trông lộng lẫy y như các bữa tiệc của hoàng gia.

Anh ngồi đối diện cô, khoác trên người một áo sơ mi màu xanh da trời làm nước da anh càng tôn lên được nhiều ưu điểm, anh đã bỏ bộ đồ vest buộc anh vào công việc, đi với Ngọc Diệp, anh mới là Dương Đại Phong, một chàng trai sống bằng xương bằng thịt, bằng tình yêu. Ngọc Diệp xinh đẹp như nàng công chúa trong bộ đầm cách điệu màu cam nhạt, gương mặt trang điểm nhẹ với hai bên má hồng làm cô càng lộng lẫy trong đêm nay.

"Anh có cần làm trang trọng thế không?"

"Em không nhớ hôm nay ngày gì sao?"

Ngọc Diệp cúi đầu mỉm cười, lộ hàm răng đều và trắng như những viên ngọc trai: "Kỉ niệm ngày chúng ta quen nhau."

"Anh cứ tưởng em không nhớ…" Đại Phong hạnh phúc nhìn cô say đắm, anh nâng ly rượu vang lên.

"Cùng chúc mừng kỉ niệm một năm chúng ta yêu nhau…"

Tay cô cử động…môi hai người nhấp nhẹ ít rượu, anh cứ gấp cho cô toàn những món mà cô thích. Ngọc Diệp cũng tìm vô số đề tài nói cùng anh, hai người thật sự rất hợp nhau…cô cảm thấy bình yên và vô cùng hạnh phúc…bỗng đôi lát bất chợt nhớ về một kỉ niệm trong quá khứ đã từng khiến cô hạnh phúc như hôm nay.

"Em sao vậy?"

"Không…chỉ là…"

"Anh nói với em rồi mà..." Nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cô, Đại Phong ưu sầu.

Bỗng không khí bị trĩu nặng hẳn vì đôi mắt lặng lẽ của Ngọc Diệp làm Đại Phong cảm thấy khó chịu, trong người anh có một luồn khí xuất phát từ trái tim khiến anh ngột ngạt khó thở.

Ngọc Diệp đứng dậy đứng cạnh mui thuyền, cô não nề nói khẽ: "Em xin lỗi..."

Cần gì phải xin lỗi anh, vì chính anh là người đã cam tâm ở bên em khi biết em vẫn chưa thể nào quên nỗi đau mà yêu thương anh thật lòng.

"Ngọc Diệp..." Anh cũng bỏ ly rượu xuống, bước đến gần.

Ngọc Diệp định nói tiếp câu nói còn lấp lửng, nhưng trông sắc mặt anh lại nặng nề thế nên không đành lòng: "Đừng nhắc đến chuyện đó...hôm nay là kỉ niệm ngày chúng ta yêu nhau mà." Cô lấy lại nụ cười rạng ngời, quay lại chạm lấy ánh mắt anh. Anh cũng không thể cứ như thế, nắm chặt tay cô, anh nói: "Tình yêu này...em thật là không nghe lời anh gì hết."

"Em ngoan lắm rồi đấy..."

Đại Phong ôm lấy cô, tựa đầu mình vào gáy cô, tóc cô phơ phất trước mặt anh: "Anh yêu em..."

"Đại...Phong..."

Đôi mắt Ngọc Diệp như có gì đang tuôn ra, là nước mắt, tim cô không thể nhớ về quá khứ mãi. Bắt buộc cô phải bỏ đi cái hạnh phúc ảo kia, phải quên thì mới có thể chấp nhận tình yêu to lớn của người con trai này – anh, một chàng trai có thể đem cho cô tình yêu, nụ cười và hạnh phúc.

"Em sao thế?"

"Tại em cảm động..."

Đại Phong buông cô ra nhẹ nhàng, anh gạt đi hai dòng lệ còn vấn vương trên màn mi, môi khẽ hở, ánh mắt trìu mến dịu dàng mang hơi ấm của thần tình yêu: "Yêu anh không?" Vẫn biết câu trả lời mà anh cứ hỏi.

"Em...cũng không biết..."

"Ngọc Diệp...anh làm cho em chưa đủ sao em?"

Nếu có thể làm nhiều hơn nữa, anh sẽ làm cho em tất cả, làm hết những thứ em muốn để được em yêu thương.

"Không phải thế đâu anh...anh yêu em, em biết...em cũng sẽ yêu anh..."

Đại Phong cười đau đớn, anh nén chặt lòng mình: "Sẽ??? Em chỉ có thể sẽ yêu anh thôi sao?"

Ngọc Diệp nghẹn ngào nhớ đến lời nói của Thiên Nghi. Đúng là không ai trên thế gian này có thể khiến cô hạnh phúc ngoài Đại Phong, chờ đợi chi mãi một hình bóng không nhớ đến mình, cô sẽ yêu Đại Phong, nhất định cô có thể yêu anh ấy. Tay cô đặt lên má anh, cô kiên quyết: "Đại Phong...em...yêu anh!"

Thời gian như lắng đọng, mọi thứ xung quanh anh như ngừng trôi chảy. Bao lâu nay, anh chỉ chờ câu nói này, cuối cùng anh cũng nghe được ba từ ấy thốt ra từ miệng Ngọc Diệp. Anh ôm chặt cô lần nữa...bàn tay cô cũng luồng ngang lưng anh...cô nhắm chặt mắt và nghĩ về hạnh phúc xa xăm.

"Cảm ơn em...cảm ơn đã yêu anh..."

"Đừng nói như thế...em không đáng nhận lấy lời cảm ơn đó đâu...."

Lát sau...mọi thứ yên tĩnh hơn...cô dựa đầu vào vai anh...bầu trời đêm nay thật đẹp...bởi thế Ngọc Diệp mới hiểu vì sao cô bạn kia của mình lại thích tìm sao đêm như thế...

"Đại Phong này...sau này em không ngang bướm nữa đâu."

"Nếu em không ngang bướm thì không phải Ngọc Diệp rồi...Nhưng nếu anh là kẻ trắng tay thì em yêu anh không?"

"Em không biết."

"Sao lại không biết."

"Vì nếu anh trắng tay thì anh không phải Dương Đại Phong rồi...."

Đại Phong bật cười, đó gọi là gậy ông đập lưng ông. Gió mạnh dần rồi...Đại Phong khoác lên cho Ngọc Diệp thêm một chiếc áo lông màu trắng ngà, cô y như các vị nữ hoàng đang ở bên cạnh bậc đế vương. Đại Phong nhìn cô: "Nếu không có em...anh sẽ ra sao đây?"

"Thì không có em, anh vẫn còn có cơ hội yêu những người khác hơn em..."

"Anh nghĩ mình không yêu ai được nữa đâu...em lấy mất linh hồn anh rồi..." Kết thúc câu nói, anh đặt tay lên hai bên má cô, anh hôn cô, nụ hôn say đắm bằng tất cả tình cảm anh đã nổ lực có được trong những năm qua. Ngọc Diệp trao cho anh nụ hôn còn ngọt ngào hơn những mật ong lơi lả, cô biết mình nên yêu anh bằng trái tim thật rồi.

Hải Băng tìm được chỗ làm của Đăng Khôi nên đến, đáng lẻ người đến phải là Thiên Nghi nhưng cô nghĩ cô đến sẽ dễ nói chuyện hơn. Từ phía trong, anh phụ bếp tháo bỏ tạp dề, anh rửa tay sạch sẽ bước ra lấy lại phong độ của anh chàng Đăng Khôi mạnh mẽ.

"Băng tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Hải Băng ngồi trong nhà hàng ấy, anh ngồi xuống ngay trước cô, không gian nhẹ nhàng nhưng không thích hợp cho hai người này.

"Khôi khỏe chứ?"

"Ừ. Cũng được....Thiên..."

Cô lập tức cắt ngang câu hỏi như một thói quen kia: "Thiên Nghi rất khỏe." Hải Băng hiểu ngay ý của Đăng Khôi, dù sao cũng từng là bạn trong suốt khoảng thời gian dài. Đó như thói quen khó sửa của Đăng Khôi, lần nào gặp cũng hỏi thăm tình hình của Thiên Nghi đầu tiên.

"Vậy hôm nay Băng đến đây...?"

"Băng đến vì Lam Linh." Mặt Hải Băng nghiêm trọng hơn: "Thật ra Khôi nói gì với Lam Linh vậy? Băng biết, Băng không có quyền xen vào cuộc sống của Khôi, nhưng Băng tin Thiên Nghi rất lo cho Lam Linh. Đừng để mọi người đổ dồn mọi trách nhiệm vào Nghi."

"Không nói gì cả. Khôi chỉ khuyên Lam Linh đi tìm hạnh phúc của cô ấy...đừng vì một thằng chẳng ra gì mà hủy hoại tương lai."

Cô gái dịu dàng ấy nói vô cùng chậm rãi nhưng mỗi câu mỗi từ đều chắc chắn cho người đối diện thấy rõ ý của mình: "Lam Linh bây giờ rất khác trước đây..ít nói chuyện, ít giao tiếp, cả gặp nhau cũng không được mấy lần nữa."

Đăng Khôi nhìn ra cửa kính, người ngoài kia tấp nập, Hải Băng nghe rõ tiếng thở dài từ Đăng Khôi. Anh không có quyền lựa chọn...

*****

"Linh à..."

"Sao?"

Khó khăn lắm mới đuổi kịp Lam Linh, giờ đến tận nhà cô ấy. Thiên Nghi nhanh bước xuống xe: "Cho Nghi vào nhà tí được không?"

"Cũng được."

Lam Linh mở cổng. Thiên Nghi bước vào trong, ngồi xuống ghế...cô lấy lại nhịp thở đôi lát, chờ Lam Linh thay đồ. Nhìn xung quanh, ngôi nhà trở nên tồi tệ hẳn, mọi thứ không ngăn nắp gọn gàn nữa. Lam Linh từ trong phòng bước ra, an vị tại ghế rồi đưa mắt nhìn Thiên Nghi.

"Nghi tìm tôi chi vậy?"

"Tại lâu quá không đến...nên ghé qua đây coi Linh khỏe không."

"Tôi rất khỏe."

"Hai bác đâu rồi?"

"Đi làm."

Lam Linh trả lời cụt ngủn mọi câu hỏi của Thiên Nghi đưa ra. Nói chuyện được vài câu, cô bắt đầu chán ngẩm: "Còn việc gì không?"

"Nghi chỉ định quan tâm Linh. Sao dạo gần đây ít khi gặp Linh, mấy đứa kia muốn nhóm mình bữa nào tụ họp lại."

"Để khi rảnh đi!"

Bỗng tiếng quát của một đám người ngoài cửa...Thiên Nghi định bước ra thì Lam Linh cản lại: "Nghi ngồi đây đi...chuyện của nhà tôi để tôi giải quyết."

"Ờ."

Lam Linh bước nhanh ra mở cổng, tụi người đó mặt ai cũng kinh hãi, đằn đằn sát khí. Thấy cuộc nói chuyện không tốt, Thiên Nghi đành đứng dậy, cô vừa đến cửa thì Lam Linh đã bị tụi người đó xô té xuống sân.

"Linh!" Nhanh tay đến đỡ Lam Linh, Thiên Nghi không quên lớn tiếng trừng mắt hỏi tụi người kia: "Các người làm gì vậy?"

Một trong mấy tên đó nhìn Thiên Nghi thắc mắc: "Con nhỏ này ở đâu ra thế?"

Sau khi đỡ Lam Linh đứng dậy, Thiên Nghi bị Lam Linh đẩy lùi về sau lưng mình, cô ngang nhiên trợn mắt to tròn vào tụi giang hồ ấy: "Chuyện này không liên quan đến bạn tôi."

"Lam Linh."

Thiên Nghi hốt hoảng khi dần nhận ra đây không phải những cuộc cãi vã bình thường. Cô lấy điện thoại bấm số gọi cảnh sát, chưa kịp nhấp nút gọi đã bị một tên giang hồ giữ chặt tay.

"Mày định làm gì?"

"Tôi..."

Lam Linh trông mạnh mẽ hẳn ra, cô lấy lại điện thoại vào đẩy tên kia ra: "Tôi nói các người đi đi. Chuyện tôi hứa tôi sẽ làm."

"Linh hứa gì với bọn người này vậy?"

Lam Linh bình thản quay lại: "Nghi làm ơn im lặng đừng gây chuyện nữa."

"Nghi.."

Thiên Nghi chưa kịp biện minh thì đám người đó đã lên tiếng: "Được rồi. Nhớ những gì mày nói đó..."

Trước khi đi, bọn chúng cảnh cáo bằng cách quơ bể mấy chậu hoa trước nhà. Lam Linh lại trở giọng nhẹ nhàng.

"Nghi về đi!"

"Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Linh làm ơn đừng tự quyết như thế!"

Lam Linh bước vào nhà lấy balô của Thiên Nghi, bỏ điện thoại khi nãy vào ấy rồi đẩy vào người Thiên Nghi: "Về đi!"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top