"Thiên Nghi! Con dám cãi cô sao?"
"Cô…chuyện gì con cũng có thể nghe cô, nhưng việc tình cảm của con, con xin cô…cho con quyết định đi!"
Nhìn ánh mắt cương quyết chẳng có gì ân hận của Thiên Nghi, cô Lan không còn cách nào khuyên ngăn, cô đứng bật dậy, rút ngay cái cây tre đặt cạnh bếp giơ trước mặt Thiên Nghi: "Con lớn rồi…không còn nghe cô nữa đúng không?"
"Mẹ…mẹ ơi đừng mà." Nun ra sức khuyên ngăn, con bé đứng dậy giữ tay mẹ mình lại.
"Con tránh ra…mẹ đánh con luôn bây giờ."
"Mẹ…con thấy anh Khang tốt lắm mà."
"Thì ra cả con cũng biết chuyện này…Được lắm…dám giấu cả mẹ sao?"
"Là lỗi của con, Nun nó không liên quan, con làm con chịu."
Thiên Nghi chạy tận ra phòng khách, quỳ xuống bàn thờ của bố mẹ mình như trước kia, mỗi lần bị phạt là phải ra quỳ trước bàn thờ bố mẹ, cô khóc nức nở, gương mặt trắng hồng giờ ửng đỏ, hai gò má hồng hẳn lên, đôi mắt long lanh như những viên ngọc trai đứt chuỗi rơi xuống sàn nhà.
"Ba! Mẹ!...Con xin hai người hãy chấp nhận Hoàng Khang!"
"Anh chị Hai mà biết con thế này...họ có nhắm mắt không hả Thiên Nghi? Con..tại sao lại thành ra như vậy?"
Cô Lan cũng khóc, đây là lần đầu Thiên Nghi thấy cô khóc sau khi dượng Nguyên bị tai nạn vào những năm trước, cô đối với Thiên Nghi là một người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục trước số phận, vậy mà giờ đây, cô lại khóc vì đứa cháu gái này...Thiên Nghi cúi đầu chỉ biết khóc và khóc.
"Chỉ cần con chấm dứt với Hoàng Khang...cô sẽ tìm cho con một chàng trai tốt hơn. Trên đời này không chỉ mình nó là đàn ông...điều kiện con tốt như thế, sẽ tìm được một đối tượng tốt mà."
Thiên Nghi bất chợt quay sang, nhìn thẳng vào cô Lan: "Con không cần, con không cần ai cả, con chỉ cần Hoàng Khang!!"
Bốp!
"Mẹ!"
Nun la toáng lên khi thấy cô tát thẳng vào má Thiên Nghi một bạt tay khá mạnh, những ngón tay còn hằn đỏ trên mặt.
"Hai...Hai à."
"Con có thể chọn, nhưng Hoàng Khang thì không được, yêu nó, con sẽ khổ."
"Con.." Thiên Nghi chưa có bất kì lời biện minh nào cho bản thân và cho tình cảm của cô cùng Hoàng Khang thì cô Lan đã lên tiếng: "Đi lên phòng...bắt đầu từ hôm nay, không cần đi học nữa!"
"Cô!!!"
"Mẹ ơi!"
"Còn không đi?"
Càng nói, Thiên Nghi khóc càng nhiều, không ngờ lần này cô Lan lại cương quyết đến thế, không để Thiên Nghi giải thích lí do, cũng không nghe ai nói. Cô kéo thẳng Thiên Nghi lên phòng rồi khóa trái cửa ở ngoài, mặc cho cô vỗ mạnh hay gọi lớn đến mức nào, cô Lan quay sang Nun đang đứng ngồi không yên ngoài cửa: "Nếu con dám xen vào chuyện này, để coi, mẹ sẽ xử con ra sao. Không được mở cửa cho nó."
Đợi cô Lan đi xuống, Nun gõ nhẹ lên cửa phòng: "Hai ơi...mẹ đang giận, Hai đừng cãi nữa, để mẹ nguôi giận rồi nói chuyện sau nha?" Nun chẳng nghe được bất cứ sự hồi âm nào từ người trong phòng, chỉ rõ như một tiếng khóc nức nở trong phòng, con bé đau lòng lặng lẽ đi xuống gác xem mẹ mình.
Nơi này, Thiên Nghi tựa đầu vào cửa, khụy xuống sàn nhà, nghĩ đến Hoàng Khang, cô càng khóc nhiều hơn, đôi mắt sưng mộng không thể diễn tả hết nổi khổ tâm của Thiên Nghi lúc này. Thật sự Thiên Nghi không thể hiểu, Hoàng Khang có điểm nào không tốt mà cô Lan lại ghét anh đến thế, tình cảm suốt hai năm của họ đâu chỉ đơn giản là thế, đâu chỉ người ngoài nhìn vào là có thể hiểu thấu được ngay. Đôi khi người trong cuộc mới là kẻ hiểu rõ nhất.
Đêm đến căn phòng ấy trống vắng biết nhường nào, cô ngồi trên giường cứ ôm chặt cái gối rồi suy tư theo dòng suy nghĩ. Cả cách liên lạc với Hoàng Khang cũng bị cắt đứt hoàn toàn, cô đã giữ điện thoại lẫn laptop của Thiên Nghi, không để cho cô có bất cứ cơ hội nào nói chuyện với Hoàng Khang nữa. Hay nói cách khác, hiện tại Thiên Nghi đang bị giam lỏng. Mỗi lần nghĩ tới việc Hoàng Khang phải đứng trước cô Lan để xin cô chấp nhận anh, cô đau lòng biết bao. Bao nhiêu tiếng thở dài trong căn phòng đó cứ lần lượt xuất hiện ngày một nhiều hơn và càng ưu sầu hơn.
"Hai...ăn chút gì đi!"
"Nun."
Thấy Nun mở cửa, Thiên Nghi bước nhanh xuống giường. Nun bỏ một bát mì xuống bàn, kéo Thiên Nghi lại ghế.
"Hai ăn đi, đừng nhịn đói nữa, không tốt cho dạ dày của Hai đâu."
"Cô sao rồi? Đã bớt giận chưa?"
Nun lắc đầu khổ sở: "Mẹ nói không cho Hai ra ngoài nữa, cũng không để Hai liên lạc với anh Khang đâu."
"Điện thoại...Nun đưa cho Hai điện thoại đi!"
"Mẹ đem vào phòng hết rồi...em không lấy được...tại lúc nãy anh Khang có gọi, nhưng em tắt máy vì có mẹ ở đó...em..có lén lấy điện thoại điện cho anh Khang và nói rõ mọi chuyện, anh ấy nói Hai đừng lo, ngày mai anh ấy sẽ đến."
"Không được đâu...Hoàng Khang mà đến, cô sẽ nói những lời còn tệ hơn hôm nay nữa, em cản anh ấy chưa?"
Thấy Nun lắc đầu, Thiên Nghi ủ rủ ngồi xuống ghế, chống tay lên trán: "Hai không sao, Nun đi ngủ trước đi, đem cả tô mì này đi luôn đi!"
"Nhưng.." Con bé ấp úng khi nhìn dáng người của chị mình lúc này.
"Hai nuốt không trôi."
Sau một đêm chẳng chợp mắt, giờ trông sắc mặt Thiên Nghi không còn khí sắc, lại thêm việc cô không ăn gì từ chiều hôm qua tới giờ, quả thật lần này trông cô rất thê thảm, chân nhấc còn không nổi, đành nằm lại trên giường mà nhắm mắt cho qua. Đến lúc nghe tiếng động dưới nhà, còn nghe cả tiếng của Hoàng Khang, Thiên Nghi mới bật tỉnh và đến gõ cửa.
"Cô..cô ơi...cô thả con ra đi cô...cô à...con muốn gặp Hoàng Khang"
Hoàng Khang đứng ở dưới nhà, nghe tiếng Thiên Nghi ở trên gác nên nhìn lên rồi quay lại cô Lan: "Không phải lỗi của Thiên Nghi đâu ạ."
"Vậy lỗi của cậu à?"
"Chúng con yêu nhau thật lòng...không ai có lỗi cả"
Ngọc Diệp cùng Hải Băng nghe Nun báo tin nên cũng chạy đến nhà Thiên Nghi xem sau, vừa bước vào đã thấy không khí trong nhà trong trạng thái căng thẳng.
"Cô...Thiên Nghi nó.." Ngọc Diệp vừa lên tiếng thì cô Lan đã gạt ngang ngay: "Tụi con nghĩ như thế là giúp nó sao hả? Càng khiến Thiên Nghi nó sai lại sai mà thôi."
"Hoàng Khang...hay là về trước đi." Hải Băng đứng bên cạnh liền nói khẽ để Hoàng Khang có thể nhận thấy hậu quả của việc cứng đầu ở đây chống đối cô Lan, việc làm này chỉ vô ích mà ngược lại còn khiến cô Lan có ấn tượng xấu với anh.
"Hoàng Khang...cậu không thể cho Thiên Nghi nhà tôi hạnh phúc được, thiếu gia như cậu chỉ khiến Thiên Nghi nó đau khổ vì thứ tình cảm ong bướm thôi. Cậu thì chẳng sao, nhưng Thiên Nghi nó một khi đã yêu rồi thì làm sao rút ra được...nên tôi...với tư cách là cô nó, tôi không mong muốn cậu có bất kì quan hệ nào với Thiên Nghi nữa."
"Con không khi nào nghĩ tới việc yêu Thiên Nghi là tình cảm ong bướm...có thể cô không tin...nhưng..con thật sự yêu Thiên Nghi." Ngưng đôi lát, Hoàng Khang nắm chặt hai tay mình rồi quỳ hẳn xuống sàn nhà. Mọi người kinh ngạc nhìn anh, cả Nun đang đứng ở cầu thang cũng không thể nào chịu được: "Xin cô...cho con ở bên Thiên Nghi..xin cô".
Ngọc Diệp đứng đó mím chặt môi, nhìn sang Hải Băng rồi cả hai không còn biết làm gì hơn. Ngọc Diệp nhẹ nhàng nắm lấy tay cô Lan, năn nỉ: "Cô ơi...Hoàng Khang không phải như cô nghĩ đâu...anh ấy thật lòng với Thiên Nghi mà...chúng con có thể bảo đảm."
"Cô không tin...Ngọc Diệp à, con là một đứa con gái thông minh, không lẻ con không biết tính Thiên Nghi sao? Nó đặt hết tình cảm vào cái gì thì sẽ cam chịu vì thứ đó mà sống..." Rồi cô nhìn Hải Băng cũng khó xử đứng đó: "Tụi con...không hiểu sao hả? Cô làm vậy chỉ muốn tốt cho Thiên Nghi thôi, còn cậu, đừng quỳ ở đây, tôi không chấp nhận đâu, dù có quỳ đến chết cũng thế thôi, đi đi! Ngày mai tôi sẽ vào trường làm đơn xin chuyển trường cho Thiên Nghi."
"Không thể được..." Ánh mắt cương quyết của Hoàng Khang lúc này chẳng khác nào sự kiên định của Thiên Nghi.
Hải Băng thấy thế nên đỡ Hoàng Khang dậy, cô hiểu rõ dù Hoàng Khang có quỳ ở đây cũng chỉ tốn công mà thôi: "Hoàng Khang..anh đứng dậy đi. Đứng dậy rồi nói."
"Con...nhất định không buông tay Thiên Nghi, dù có chết, cũng không buông."
Đứng trước mặt cô Lan là một người con trai có thể vì người mình yêu mà làm tất cả, vì giữ lấy tình yêu của mình, Hoàng Khang đã làm rất nhiều, có lẻ mọi người nghĩ anh ích kỉ, chỉ muốn cô ở bên, nhưng con người ai mà chẳng có điểm yếu, và chính Thiên Nghi là nhược điểm duy nhất của Hoàng Khang.
"Cậu...nói...gì hả?" Giọng cô đã lấp bắp, không thể ngờ anh còn dám mạnh miệng tuyên bố như vậy.
"Con nói...suốt đời này...con sẽ không xa Thiên Nghi, dù có chết cũng thế thôi"
"Hoàng Khang!"
Thiên Nghi vừa chạy đến chân cầu thang là lúc Hoàng Khang vừa nhận một bạt tay của cô Lan, anh đứng đó, im lặng nhìn người con gái đó chạy lại trước mình, dù cái tát kia làm anh đau đến thế nào, nhưng lúc nhìn thấy Thiên Nghi, anh lại mỉm cười, hạnh phúc, sự sống của Hoàng Khang như bị Thiên Nghi nắm giữ mất rồi.
Chỉ không gặp chưa đến một ngày mà dường như với họ đó gần cả thế kỉ, cô chạy lại và ôm chầm lấy anh, nước mắt lại không ngừng tuông ướt đầm khuông mặt nhợt nhạt. Những cọng tóc rơi ra dính lấy nước mắt rồi đong đầy đau thương.
"Hoàng Khang...Hoàng Khang à."
"Đừng khóc...em đừng khóc mà...Thiên Nghi..." Bảo cô không khóc sao? Thế còn anh? Chẳng phải trên đôi mắt tựa tinh tú của anh cũng đã có những hạt châu sa. Buông Thiên Nghi ra, Hoàng Khang gạt đi nước mắt trên hai má cô: "Anh ở đây...đừng khóc nữa."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận