Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
  4. Chương 98: Để biết rằng ta yêu nhau (11)

Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

  • 408 lượt xem
  • 1806 chữ
  • 2020-12-23 14:21:37

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mười ba tuổi...một khoảng thời gian kinh hoàng khi phải đứng ngoài phòng cấp cứu cùng một cô hàng xóm khác mà trông vào người đang nằm bên trong rồi sẽ thế nào.

Mười ba tuổi...không gì đau đớn hơn khi nghe bác sĩ đứng ở cửa phòng bệnh mà nói với cô hàng xóm xa lạ rằng mẹ cậu mắc bệnh tim không thể sống thêm được bao lâu nữa...

Một cú sốc khiến toàn bộ tim cậu vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, như giọt sương sớm rơi khỏi phiến lá mà biến mất giữa không trung.

Từ đó...cậu không đợi ngoài cổng nữa, chiếc ghế gỗ trước cổng, thứ mà trước kia cả gia đình mỗi khi đi dạo mệt lại hay ngồi nghỉ, thứ mà trong bốn năm qua cậu đã ngồi trông ngóng một hình dáng đã dần dần biến mất khỏi tiềm thức. Ngay khi về nhà, cậu dùng chiếc búa đập nó thành những khúc gỗ như phế thải rồi đá hẳn nó ra một đóng rác gần đó.

Thay vì trước kia ngồi đợi, giờ đây cậu đã biết cùng mẹ nấu cơm, cùng mẹ dọn nhà, ngồi yên tại chỗ để mẹ dạy học, ở bên mẹ nhiều và nhiều hơn nữa.

Đến lúc này...người đàn ông với danh nghĩa 'bố' kia lại trở về. Quay về làm gì khi tất cả chỉ còn là con số không tròn trĩnh.

Cậu nhìn ông bằng ánh mắt lạnh giá như tảng băng ngàn năm, ông đến gần cậu, định ôm lấy cậu, nhưng trước mắt cậu giờ đây, ông chẳng qua thua cả người qua đường, chẳng đáng một hạt cát trong mắt cậu. Cậu xua đuổi ông như xua đuổi tà ma, cậu cấm đoán không để ông bước vào cổng, không cho ông gặp mẹ cậu,....

Hận.Cậu hận ông...hận thấu xương.

Đến ngày mẹ mất...cậu ở bên cạnh mẹ...ông cũng đứng bên cạnh...

"Đừng hận bố con!" Đó là câu nói cuối cùng của người phụ nữ vị tha nhất trên thế gian này. Mẹ cậu.

Không hận được sao? Chuyện đó là chuyện duy nhất Hoàng Khang làm trái lời mẹ.

Nghe xong câu chuyện của Hoàng Khang...lời nói ấm áp của anh vừa dứt...bên ngoài trời đã chuyển màu...tối hẳn rồi. Thiên Nghi bất giác giật mình khi cảm nhận được nước mắt đang chạm vào mu bàn tay mình và lăn xuống ngón tay anh.

Cô khóc.

Nước mắt ướt đẫm gương mặt rồi. Nó không rơi từng giọt nữa vào ồ ạt đua nhau tràn khỏi khóe mắt và không theo đường lối giăng đầy hai má. Thiên Nghi nhìn Hoàng Khang...nhìn anh đang nhắm chặt mắt lại. Anh đang khóc. Quả thực cô như nhận ra được vị mặn của nước mắt nhưng không rõ là của cô hay liên tưởng đến nước mắt của người đàn ông cô yêu tha thiết.

Thiên Nghi biết tại sao anh kể xong mà không chịu mở mắt nhìn cô, anh sợ cô nhìn anh với dáng vẻ này sao? Hoàng Khang?

"Hoàng Khang..."

Âm vang nhẹ nhàng truyền đến tai, Hoàng Khang buộc mình phải mở mắc ra nhìn về phía Thiên Nghi, anh ngồi thẳng dậy quay sang nhìn cô gái mít ướt kia đang tuông nước mắt như cơn mưa đầu mùa.

"Sao lại khóc nữa rồi...em mít ướt thật!"

Vừa định lấy khăn giấy ăn lau cho cô thì anh đã bị cô ôm đến gần như nghẹt thở. Tay chẳng còn cử động được nữa, mũi chỉ ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên mái tóc Thiên Nghi.

"Cô bé này...anh sẽ chết ngạt đó...Thiên Nghi à..."

"Hoàng Khang...sao anh không nói với em sớm hơn...sao anh cứ giấu trong lòng, cứ cam chịu một mình vậy hả? Sao vậy hả? Hoàng Khang...Anh không tin em sao? Anh đúng là xấu xa xấu xa mà..."

Tiếng nất càng nghẹn ngào hơn nữa.

Ôi khâm phục cô gái này rồi, người bị nạn không khóc mà người nghe còn kích động hơn gấp bội lần.

"Anh chỉ không muốn để em chịu đau đớn với anh thôi. Ở bên anh đã rất thiệt thòi cho em rồi, anh chỉ muốn bảo vệ em, cho em hạnh phúc chứ không phải khiến em chịu những tổn thương mà anh không bao giờ chịu đựng nổi này."

Cô lập tức buông Hoàng Khang ra, định thốt lên một tràn câu chửi mắng anh thậm tệ. Nào là anh xem cô như người ngoài, anh chẳng yêu cô hay anh ghét cô, anh đúng là ích kỉ độc đoán, không chịu hiểu cho cảm giác người bên cạnh....

Nhưng khi thấy đôi mắt ấy, tim cô lại mềm nhũng ra, chẳng còn từ nào chữ nào để mắng anh nổi nữa, trên mi mắt anh còn đọng nước, anh thật sự đã khóc, không phải cô liên tưởng sâu xa mà là tâm linh tương thông.

"Nhìn anh thế là có ý gì?"

Nụ cười chết người đó giờ này vẫn còn có thể xuất hiện sao? Hoàng Khang đúng là hết thuốc chữa, cô đau lòng vì anh đến nỗi nước mắt của ba năm tiếp theo cũng trào ra hết rồi, vậy mà anh còn tâm trạng để trêu đùa...

Hu..Hu..hu....huuu

"Ôi trời...Thiên Nghi đừng khóc nữa mà..anh có ý gì đâu...Thiên Nghi...ngoan đi mà..."

Anh ôm cô vào lòng vỗ về như đứa trẻ nhỏ.

"Sao đây? Sao em khóc càng ngày càng lớn thế..."

"Thôi anh xin lỗi...sau này chuyện gì anh cũng nói cho em biết hết, không che giấu gì nữa..."

"Đừng khóc mà...anh xin lỗi...ngoan ngoan..,Nghi ngốc bé bỏng đáng yêu dễ thương...đừng khóc..."

Ướt vai áo anh rồi. Thiên Nghi mới chịu buông Hoàng Khang ra, trưng đôi mắt hai mí giờ chuyển thể một mí đối diện với Hoàng Khang.

"Hoàng Khang."

"Hả...anh xin lỗi mà."

Vẫn tưởng cô sẽ mắng cho anh thêm một trang giấy toàn bụng dạ chữ nữa. Nhưng Thiên Nghi chỉ im lặng, Hoàng Khang cố lắng nghe xem cô định nói gì.

Thế mà...Thiên Nghi không lên tiếng nữa...chỉ ôm lấy cổ anh rồi áp môi mình vào môi Hoàng Khang. Anh cứng đờ người, Thiên Nghi chủ động hôn anh, cô ấy???

Nhưng chỉ trong vòng chưa tới năm giây anh đã nắm bắt được hiện tại, anh vòng cánh tay đang lơ lửng giữa không trung ông lấy eo cô, môi anh giữ lấy môi cô...chiếm đoạt hết nụ hôn của cô. Vì cô chủ động nên anh phải không làm cô thất vọng thôi.

Mới nghiêm túc được mấy tiếng thì giờ anh lại quay về một Hoàng Khang của thường ngày...Gian xảo~!

Chắc anh nhầm tưởng...sao cứ mỗi lần buông môi cô ra, anh lại nghe ba từ 'Em yêu anh' thế kia. Mặc kệ đó là thật hay ảo...môi Hoàng Khang vẫn chẳng chịu buông tha cho Thiên Nghi. Thiên Nghi bắt đầu hối hận...biết thế đã không kích động đến nổi nhào đến cưỡng hôn anh...

Tám giờ tối...căn biệt thự bỗng dưng đầy ánh sáng....Hoàng Khang khi đưa Thiên Nghi đến nhà Ngọc Diệp thì anh lại ngoan ngoãn nghe lời bạn gái về nhà ngủ sớm, không phiền hai đại tiểu thư trò chuyện. Nhưng lúc đỗ xe và ga ra ô tô, Hoàng Khang phát hiện điều gì đó khác thường... anh bước xuống xe và điềm nhiên mở cửa vào nhà. Chẳng có ai cả mà sao đèn lại sáng rực thế này, lúc sáng đã tắt đèn rồi mà, Hoàng Khang tự ngẫm nghĩ, chắc chẳng phải trộm, nếu có thì cũng không ngu đến nổi vào trộm đồ mà bật gần hết đèn toàn căn nhà này.

Cửa nhà vệ sinh dưới tầng trệt kêu 'bặt' một tiếng....một cô gái trẻ trung mặc bộ đầm ngủ màu hồng phấn bước ra, đầm hai dây để lộ bờ vai trắng mượt mà như cánh hoa nhài buổi sớm còn lắm sương. Cô trơ mắt nhìn Hoàng Khang...tay cô vẫn còn cầm cái khăn lau lau mái tóc ướt đẫm. Hẳn là vừa tắm xong....

"Cậu...sao vào đây?"

"Sao vào đây hả? Tôi cũng đang muốn biết tại sao tôi lại vào nhà mình đây này?"

Ánh mắt khinh thường của Hoàng Khang lướt nhanh qua cô rồi xem xét một lượt xung quanh nhà. Vali?

"Cậu là...Hoàng Khang...?"

Cô gái không còn vẻ ngạc nhiên ban đầu mà bước chậm rãi từng bước chân trần tiến thẳng đến đứng trước Hoàng Khang. Đôi mắt quyến rũ chết người ấy cứ dán chặt vào gương mặt tuấn tú của người đối diện.

"Biết tôi là Hoàng Khang thì mau chóng biến mất khỏi nhà tôi!"

Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa đen rộng rãi ấy rồi gác hai chân lên bàn, tay vẫn xoay xoay hai chiếc điện thoại, và không quên đưa mắt liếc qua màn hình. Hai màn hình của hai chiếc điện thoại y hệt nhau, cặp tình nhân đang kề má tình cảm hướng vào máy ảnh.

"Thật ra...tôi.." Câu nói lấp lửng này dập tắt nụ cười vừa mới hiện của anh. Hoàng Khang ngước lên nhìn cô ta vẫn đang đứng lưng chừng giữa nhà.

"Sao còn chưa đi?"

"À...tôi là..." Có vẻ khó nói...

"Người tình của Hoàng Kiệt...tôi biết mà."

"Ba cậu nói có việc gấp phải đi nên bảo tôi đến đây sống một thời gian."

Gương mặt cô gái thoáng đỏ. Cô càng chăm chú nét mặt kia, Hoàng Khang cúi đầu xuống vài giây rồi trưng cả gương mặt lạnh tanh ra.

"Tôi không thích có người khác sống ở nhà mình...nhà này...chỉ có mẹ tôi mới có thể sống với tôi thôi..." Anh dừng lại suy nghĩ điều gì đó rồi lên tiếng: "À không...mẹ tôi thì tất nhiên rồi, còn một người phụ nữ nữa mới có thể sống ở đây với tôi...Còn cô...mang vali ra ngoài."

Câu nói này làm cô gái hoàn toàn thay đổi sắc mặt, từ ngại ngùng chuyển sang quẩn trách. Càng đi đến gần Hoàng Khang hơn nữa.

"Tôi....như thế này...một mình thì có thể đi đâu bây giờ?"

"Đến khách sạn nói với nhân viên rằng cô là người tình của Hoàng Kiệt thì chắc người ta sẽ chọn cho cô một căn phòng còn đầy đủ tiện nghi hơn nơi này. Đơn giản như thế còn bắt tôi phải dạy sao?" Thấy cô ta vẫn thơ thẩn, Hoàng Khang tiếp lời: "Tôi không tin ông bố hay thương hoa tiết ngọc của tôi lại nhẫn tâm để cô lưu lạc ngoài đường đâu. Gọi cho ông ta và ra khỏi đây ngay. Tôi cần nghỉ ngơi."

Nói xong, Hoàng Khang đứng dậy định đi về phòng, gương mặt trở lại tươi tắn hơn khi hai chiếc điện thoại trong tay không ngừng rung. Chẳng may, niềm vui vừa đến thì cánh tay anh bị ai đó giữ lại.

"Tôi có thể ở đây một đêm không...giờ này...tôi không dám ra ngoài."

Tám giờ? Không dám ra ngoài? Nói dối trắng trợn thật. Nhưng cô ta cũng diễn rất hay, gương mặt thê lương như rơi vào bể cụt. Cũng có chút đáng thương. Hoàng Khang dù sao cũng chẳng phải người xấu. Anh gạt tay cô ta ra.

"Có cần cho cô mượn điện thoại gọi cho trợ lí của ông ta không?"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top